Site icon MUC News

Đạo diễn Pháp gốc Việt bị bỏ rơi, khao khát tìm mẹ ruột tại Việt Nam sau 31 năm

Arthur Chareire - đạo diễn Pháp được nhận nuôi 31 năm trước (Ảnh: Dantri)

Trải qua cú sốc tâm lý vì biết mình là “đứa trẻ bị bỏ rơi”, Arthur Chareire (tên Việt Nam là Vũ Văn Dậu), một đạo diễn sống ở Pháp, nuôi khát vọng tìm lại mẹ ruột tại Việt Nam dù luôn thấp thỏm nỗi sợ bị từ chối đoàn tụ.

Hành trình đi tìm nguồn cội bắt đầu từ nỗi cô đơn

Trong căn phòng trị liệu nhỏ tại Paris, Arthur Chareire – đạo diễn người Pháp gốc Việt – tựa người vào ghế, lặng lẽ thổ lộ với bác sĩ: “Cháu cảm thấy cô đơn từ khi còn rất nhỏ, dù lúc nào cũng có bố mẹ nuôi bên cạnh. Có lẽ… vì cháu là đứa trẻ bị bỏ rơi”. Ở tuổi 31, đây là buổi trị liệu tâm lý thứ ba của Arthur – nơi anh bắt đầu mở lòng về quá khứ bị giấu kín suốt nhiều năm.

Dù được bố mẹ nuôi yêu thương và lớn lên trong một vùng quê yên bình tại miền Nam nước Pháp, Arthur vẫn không thể thoát khỏi cảm giác thiếu thốn điều gì đó rất sâu xa. Càng trưởng thành, anh càng day dứt về danh tính thật sự của mình – “tôi luôn có cảm giác sợ bị bỏ rơi, ít bạn bè, cô độc”. Khát khao tìm lại mẹ ruột ở Việt Nam lớn dần trong anh, dù chính Arthur cũng hiểu “hành trình đó không hề dễ dàng”.

Bị bỏ lại khi mới 4 ngày tuổi

Arthur sinh ngày 19/8/1994 tại Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội và được đặt tên khai sinh là Vũ Văn Dậu. Theo hồ sơ của bệnh viện, mẹ ruột anh là “Nguyễn Thị Hợi”, người làm ruộng, cư trú tại xã Dương Xá, huyện Gia Lâm. Nhưng chỉ bốn ngày sau khi sinh con, bà Hợi đã rời khỏi bệnh viện và không để lại dấu vết. Nhân viên bệnh viện đã về tận quê để tìm nhưng hoàn toàn bặt vô âm tín.

Vài tháng sau, Dậu được một cặp vợ chồng người Pháp nhận nuôi thông qua thủ tục nhận con nuôi quốc tế. Cậu bé nhỏ nhắn 2,7kg ngày nào trở thành Arthur Chareire – một công dân Pháp, lớn lên trong vòng tay đầy yêu thương của cha mẹ nuôi, đặc biệt là mẹ Monique.

Mẹ nuôi của Arthur từng trải qua một cuộc hôn nhân tan vỡ và không thể sinh thêm con sau biến chứng của lần sinh thứ hai. Bà đã chuẩn bị suốt bốn năm, vượt qua các tiêu chuẩn nghiêm ngặt để có thể nhận nuôi một đứa trẻ nước ngoài. “Bà ấy dồn tất cả tình yêu cho tôi”, Arthur xúc động kể. Từ thuở nhỏ, anh được học âm nhạc, thể thao và sống trong môi trường thiên nhiên thanh bình tại vùng Cantal.

Arthur bây giờ đã là đạo diễn tại Paris, Pháp (Ảnh: Nhân vật cung cấp)

Nỗi đau âm ỉ sau vẻ ngoài lạc quan

Dù chưa từng thiếu tình thương, Arthur không thể nguôi ngoai cảm giác bị bỏ rơi. Những năm thiếu niên, anh sa sút tinh thần, mất phương hướng và có thời gian “sa ngã” trong khoảng tuổi 16 đến 25. “Tôi sợ không được hạnh phúc như mọi người, mẹ nuôi buồn nhưng không hiểu hết nỗi bất hạnh trong tôi”, anh chia sẻ.

Mối quan hệ giữa Arthur và mẹ nuôi từng có thời điểm căng thẳng. Bà Monique nghiêm khắc trong học hành và đặt nhiều kỳ vọng khiến anh áp lực. Dù vậy, Arthur vẫn cố gắng hoàn thành trung học và đại học. Những năm gần đây, hai mẹ con dần hiểu và chia sẻ với nhau nhiều hơn.

Cầm trên tay tờ giấy khai sinh đã ố vàng, bỏ trống phần cha, Arthur không trách mẹ ruột mà ngược lại, luôn sẵn sàng tha thứ. “Năm đó, có thể mẹ tôi lâm vào hoàn cảnh kinh tế khó khăn hoặc không có chồng, sợ ánh mắt khắt khe của người đời, không đủ can đảm để vượt qua”, anh nói.

Nỗi sợ bị từ chối và hy vọng đoàn tụ

Arthur chưa từng nhìn thấy mẹ ruột hay biết gương mặt bà như thế nào. Những hình dung về mẹ chỉ hiện lên mơ hồ trong giấc mơ – mà theo lời anh, thường là “ác mộng”. Anh lo sợ: “Tôi mong gặp lại mẹ đẻ nhưng sợ bà từ chối đoàn tụ”.

Dù sống giữa thủ đô Paris hiện đại và phồn hoa, Arthur có rất ít bạn thân để tâm sự. “Tôi hòa đồng với mọi người nhưng luôn cảm giác cô đơn”, anh thừa nhận. Những trăn trở về việc tìm lại mẹ và áp lực từ cuộc sống khiến anh rơi vào trạng thái căng thẳng. Chính vì thế, Arthur chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý để giải tỏa nội tâm, và cho rằng “trị liệu tâm lý không chỉ dành cho bệnh nhân tâm thần. Ai cũng cần được tư vấn, dù vấn đề lớn hay nhỏ”.

Tờ giấy khai sinh mà Arthur vẫn còn giữ (Ảnh: Nhân vật cung cấp)

Chuẩn bị hành trình tìm lại mẹ ở Việt Nam

Một tháng trước, Arthur quyết định nghỉ việc ở công ty sản xuất phim – nơi anh từng là thành viên sáng lập – để tập trung cho chuyến đi về Việt Nam. “Nghỉ việc có thể là quyết định buồn vào thời điểm này nhưng tôi thực hiện điều đó vì một tương lai có thể còn tốt đẹp hơn”, anh bộc bạch.

Chuyến trở về Việt Nam dự kiến bắt đầu vào tháng 11. Arthur sẽ xin thị thực ba tháng, có thể gia hạn thêm, mua một chiếc xe máy và thực hiện hành trình từ Bắc vào Nam, đồng thời đi sang một số quốc gia lân cận.

Anh dự định lần theo các chi tiết ít ỏi trong hồ sơ như tên mẹ ruột “Nguyễn Thị Hợi” và địa chỉ “Dương Xá, Gia Lâm” để tìm kiếm. Đồng thời, Arthur cũng sẽ hợp tác với các YouTuber tại Việt Nam để lan tỏa thông tin, hy vọng có người nhận ra và kết nối giúp anh tìm lại mẹ.

Khi được hỏi về khoảnh khắc đoàn tụ nếu thành hiện thực, Arthur xúc động nói: “Tôi chưa dám tưởng tượng quá nhiều về giây phút đó. Hai mẹ con có lẽ sẽ khóc, còn tôi muốn nói cảm ơn vì đã được đoàn tụ sau 31 năm”.

Ngoài hành trình tìm mẹ, Arthur còn muốn ghi lại cảnh sắc, ẩm thực, văn hóa Việt Nam trong các video chia sẻ trên mạng xã hội. Đồng thời, anh lên kế hoạch thiết lập một dự án giao lưu văn hóa giữa trường học tại Pháp và một tổ chức thiện nguyện dành cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn ở Việt Nam.

Bạn đọc có thông tin về bà Nguyễn Thị Hợi (quê xã Dương Xá, Gia Lâm, Hà Nội), người sinh con ngày 19/8/1994 tại Bệnh viện Bạch Mai với tên Vũ Văn Dậu, xin vui lòng liên hệ:

📞 Hotline Hà Nội: 0973-567-567
📞 Hotline TP.HCM: 0974-567-567
📧 Email: info@dantri.com.vn

Theo: Dantri