Site icon MUC News

Niềm tin giữa đêm giông tố

Khoảnh khắc bình yên ( Ảnh: MUC News )

Căn nhà nhỏ nơi miền quê nghèo, người mẹ già ngồi một mình bên ngọn đèn dầu, vẫn giữ trong tim niềm tin vững chắc: sống thiện lành, bão tố nào cũng sẽ qua, dữ hóa lành

Khi bão gõ cửa

Đêm ấy, trời như trút cả đại dương xuống mái ngói. Gió gào rú, va đập vào cánh cửa cũ kỹ, mưa xối xả vào khoảng sân trống, tạo nên những tiếng động dồn dập như trống trận. Ngôi nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong cơn cuồng nộ của thiên nhiên.

Điện mất. Cả không gian chỉ còn ngọn đèn dầu vàng vọt, lập lòe trong hơi gió rít qua kẽ hở. Người mẹ già ngồi bên chiếc bàn gỗ. Đôi bàn tay run run vì tuổi tác, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng như mặt hồ.

Bà biết rõ bão chẳng chỉ là gió và mưa. Bão còn là thử thách. Nhưng hơn nửa đời người đã qua, bão nào bà cũng đi qua, không phải nhờ sức mạnh, mà nhờ niềm tin.

Người mẹ và sự tĩnh lặng bên trong không sợ hãi, chỉ có niềm tin

Ai ở vào hoàn cảnh ấy, có lẽ sẽ thấy cô đơn. Bóng tối dày đặc, bão tố ngoài kia, trong nhà chỉ còn lại một thân già nua. Nhưng lạ thay, bà không thấy sợ. Bởi trong lòng, bà chưa bao giờ cảm thấy đơn độc.

Mỗi khi cơn gió rít lên như tiếng hú, bà nhớ đến lời dạy của cha mẹ: “Ở hiền gặp lành.”
Mỗi khi mái ngói rung lên bần bật, bà nhớ đến đôi bàn tay đã từng dang ra đỡ mình những ngày nghèo khổ.
Mỗi khi mưa quất xuống, bà lại nhớ về những lần xóm giềng chia nhau từng bát cơm, manh áo.

Niềm tin ấy trở thành ngọn đèn trong tâm tưởng. Dù ngoài kia đêm tối, trong lòng bà vẫn có ánh sáng.

Minh họa ( Ảnh: MUC News)

Niềm tin không tắt

Ngồi trong đêm bão, người mẹ nhớ lại những năm tháng nhọc nhằn.

Ngày chồng mất sớm, bà gồng mình nuôi bầy con nhỏ. Ngày đói kém, bà nhịn cơm để dành cho con một nắm gạo. Những mùa bão lũ trước, bà cùng bà con dựng lại mái tranh, chia nhau từng chút lương thực.

Đã bao lần tưởng chừng như không thể vượt qua. Nhưng rồi, khi bà sống hết lòng, bà nhận lại sự cưu mang từ đời. Một gói mì từ hàng xóm, một bàn tay nắm lấy trong cơn nguy nan , những điều nhỏ bé ấy đã cứu bà, nuôi bà niềm tin rằng sự thiện lành có thật.

Và hôm nay, khi cơn bão rền vang ngoài trời, ký ức ấy lại thắp sáng trái tim.

Giữa bão tố – niềm tin thanh cao

Lời cầu nguyện giản dị

Căn nhà nhỏ giống như chiếc thuyền giấy giữa biển động. Nhưng trong lòng người mẹ, niềm tin chính là chiếc neo giữ vững.

Bà nhìn ra cửa sổ, thấy bóng đêm đặc quánh như nuốt chửng tất cả. Nhưng thay vì sợ hãi, bà khẽ thì thầm một lời nguyện ước:
“Xin bão đừng dữ, xin cho người người được bình an.”

Đó không chỉ là lời cầu xin cho riêng mình. Đó là lời nguyện cho cả xóm làng, cho những mái nhà khác cũng đang run rẩy trong giông tố. Người mẹ hiểu rằng, sống thiện không chỉ là hành động, mà còn là một cách nghĩ, một cách thương người.

Bình minh sau cơn bão

Rồi cơn bão cũng dần lắng. Mưa tạnh, gió ngừng. Mặt đất vẫn còn đầy nước, mái ngói còn vương lá rụng. Nhưng bầu trời bắt đầu loáng thoáng ánh sáng.

Người mẹ mở cửa, hít vào bầu không khí sau bão. Mùi đất, mùi cỏ ẩm ướt, mùi thanh khiết của bình minh ùa vào. Bà mỉm cười.

Bão nào rồi cũng qua. Còn lại, là sự thanh thản trong lòng người. Với bà, đó là niềm tin giản dị nhưng vững chãi: sống tử tế thì không bao giờ đơn độc.

Lời nhắn gửi

Câu chuyện về người mẹ trong cơn bão không chỉ là một lát cắt đời thường. Nó là tấm gương soi chiếu, nhắc chúng ta rằng: thiên tai, giông tố hay thử thách của đời đều có thể đến bất ngờ. Nhưng chỉ cần giữ trong tim một niềm tin thiện lành, ta sẽ đủ sức đứng vững.

Người mẹ ấy không chỉ là một cá nhân nhỏ bé chống chọi với bão. Bà là biểu tượng của những con người Việt Nam âm thầm, kiên cường, nhân hậu – những người luôn tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối.

Cơn bão rồi sẽ chỉ còn trong ký ức. Nhưng hình ảnh người mẹ già, một mình trong đêm mưa gió mà không hề cô đơn, sẽ mãi là biểu tượng đẹp. Đó là lời nhắc nhở rằng: trong cõi nhân sinh, thiện lành là sức mạnh lớn nhất, có thể biến dữ hóa lành, biến cô đơn thành ấm áp.