Site icon MUC News

Thái Nguyên tình người hóa thành ngọn đèn giữa đêm mưa

Tình người trong mưa lũ ( Ảnh minh hoa - MUC News )


Những ngày nước lũ phủ trắng khắp vùng sông Cầu, sông Công, người dân Thái Nguyên đã chứng kiến những hình ảnh không thể nào quên . Những người lính, chiến sĩ công an lội nước bì bõm, bế trẻ, dìu cụ, gùi gạo vượt dòng chảy xiết. Trong hiểm nguy, tình người lại sáng lên giản dị, mà thấm thía vô cùng.

Khi nước dâng, lòng người gần lại

Không ai nghĩ Thái Nguyên , vùng đất vốn yên bình giữa miền trung du lại có ngày chìm trong nước lũ như vậy. Mưa nối mưa, nước sông dâng cao, những con phố thân quen bỗng hóa thành sông, nhiều ngôi nhà ngập đến mái. Giữa khung cảnh hỗn độn ấy, hình ảnh những người lính trong bộ quân phục sũng nước lại khiến bao trái tim lặng đi vì xúc động.

Từng chiếc xuồng nhỏ len lỏi qua các ngõ hẹp, nơi tiếng gọi nhau vang lên khàn đặc: “Có ai cần cứu giúp không?”. Người lính trẻ lội nước đến tận cửa, cúi xuống đỡ một cụ già run rẩy bước ra khỏi hiên nhà. Bên kia, một chiến sĩ công an cõng đứa trẻ trên vai, vừa đi vừa trấn an: “Không sao đâu cháu, sắp tới nơi rồi.”

Họ không phải người thân, cũng chẳng quen biết ,nhưng giữa dòng nước dữ, họ chính là chỗ dựa, là bàn tay ấm kéo người dân ra khỏi hiểm nguy.

Ấm áp tình yêu thương ( Ảnh minh họa – MUC News)

Đêm dài bên bờ đê

Những ngày ấy, Thái Nguyên không ngủ. Ở những tuyến đê ven sông Công, ánh đèn pin lập lòe soi rõ những gương mặt lấm lem bùn đất. Cán bộ, chiến sĩ bộ đội, công an, dân quân tự vệ cùng người dân chia nhau từng bao đất, từng tấm bạt để gia cố các điểm xung yếu.

Nhiều đêm, mưa tạt nghiêng mặt, nước lạnh cắt da, nhưng chẳng ai rời vị trí. Có chiến sĩ mới ngoài đôi mươi; bàn tay rớm máu vì dây thừng cứa, chỉ cười: trong tâm thầm nghĩ “Đê này vỡ thì dân khổ, cố chút nữa là qua thôi.”

Giữa cơn mưa dầm dề, những xuy nghĩ giản dị ấy lại trở thành lời hứa không lời với dân, với quê hương.

Thái Nguyên ngọn đèn trong đêm tối

Tại nhiều khu dân cư bị cô lập; lực lượng cứu hộ cứu nạn là những người đầu tiên có mặt. Họ đi từng khắp nơi tìm kiếm dù nước chảy mạnh , bao khó khăn vẫn không ngại . Khi điện mất, cả khu phố chỉ còn ánh đèn pin của các anh chớp tắt trong đêm ; như những ngọn đèn nhỏ thắp sáng hy vọng giữa biển nước mênh mông.

Một anh ở Tân Thịnh, kể lại mà mắt vẫn đỏ hoe:

“Tôi chưa bao giờ thấy lũ khủng khiếp như vậy. Nhà ngập, đồ đạc trôi hết. May có lực lượng cứu hộ cứu nạn bơi vào cứu mọi người. Lúc đó chỉ kịp nắm tay họ mà nói lời cảm ơn.”

Những lời cảm ơn ấy, có lẽ là phần thưởng đẹp nhất với những người đang âm thầm cống hiến ; không vì danh tiếng, chỉ vì tình người.

Bộ đội hình ảnh không phai trong lòng dân

Cũng trong những ngày nước lũ dâng cao; hàng trăm cán bộ, chiến sĩ Trung đoàn 209, Quân đoàn 12 luôn túc trực tại hiện trường. Họ bơi thuyền vào sâu khu dân cư, di dời từng hộ; đưa thóc gạo, vật nuôi đến nơi an toàn. Khi xong việc, có người chỉ kịp ngồi bệt xuống vệ đường ; uống vội ngụm nước rồi lại đứng lên đi tiếp.

Một bà cụ ở phường Trung Thành nói:

“Trước bão, bộ đội còn giúp dân gặt lúa. Bão đến, lại cứu dân. Mấy chục năm sống ở đây, chưa bao giờ tôi thấy thương các chú như bây giờ.”

Giữa bùn đất, giữa nước ngập, hình ảnh “các chú Bộ đội ” vẫn sáng lên mộc mạc mà vĩ đại.

Thái Nguyên khi bão qua, tình người ở lại

Cơn bão rồi cũng tan, nước sông rồi cũng rút. Nhưng trong lòng người Thái Nguyên, ký ức về những ngày ấy sẽ không bao giờ phai. Họ sẽ còn nhớ những đôi vai áo ướt; những ánh mắt ấm áp, những bàn tay chìa ra giữa dòng nước lạnh.

Bởi chính những con người ấy những người hùng áo vải đã giúp nhân dân đi qua cơn lũ bằng tất cả tình thương và trách nhiệm. Họ không chỉ cứu dân trong hiểm nguy, mà còn cứu lại niềm tin, sự bình yên trong lòng người.

Tình quân dân là mạch nguồn không bao giờ cạn

Giữa thời bình, không có tiếng súng, nhưng những ngày lũ đã cho thấy một “cuộc chiến” khác . Cuộc chiến với thiên nhiên, nơi quân và dân cùng đứng chung một chiến hào.

Thái Nguyên mùa lũ là phép thử của thiên nhiên; và cũng là minh chứng cho sức mạnh của tình người. Khi nước lũ cuốn trôi bao thứ, thì tình quân dân vẫn neo lại ; vững chãi, bền bỉ, như mạch nguồn không bao giờ cạn trong lòng dân đất thép.