Tuổi thơ bên sông Đuống là những ngày hè rực nắng, nơi lũ trẻ quê tôi ùa ra bãi sông, bơi lội giữa dòng nước mát rượi, tiếng cười vang vọng khắp đồng quê. Dòng sông ấy không chỉ nuôi lớn ký ức trong trẻo mà còn gắn liền với hình bóng danh tướng Yết Kiêu – người anh hùng từng rèn chí khí giữa sóng nước quê nhà.
- Cây đa, giếng nước, sân đình – Biểu tượng văn hóa làng quê Việt
- Lễ hội đền Kiếp Bạc – Thờ Trần Hưng Đạo
- Ứng dụng ẩm thực truyền thống – Di sản ẩm thực, chiến lược sống khỏe
Dòng sông trong ký ức – Âm vang tuổi thơ bên sông Đuống
Ngày ấy, tuổi thơ bên sông Đuống là những trưa hè rực nắng; khi ánh mặt trời dát vàng cả mặt sông, nước trong vắt lấp lánh như gương. Chúng tôi – lũ trẻ chân trần, da nâu, áo mốc – trốn mẹ ra sông. Đứa bơi giỏi thì lao xuống như cá, nước bắn tung tóe. Đứa chưa biết bơi thì ôm quả bầu khô, bám khúc gỗ, lóng ngóng tập tành. Tiếng cười cứ thế vang xa, len vào cả những bụi tre ven bờ.
Có lần nước sông lên cao, chảy xiết, kéo cả đám trôi xa. Hoảng loạn, chúng tôi vùng vẫy giữa dòng. May thay, một anh lớn trong làng đã kịp lao ra, kéo từng đứa vào bờ. Người lớn mắng, cấm đoán, nhưng chỉ vài hôm sau, tiếng gọi “Ra sông tắm thôi!” lại vang lên rộn ràng. Trẻ con mà, chẳng gì ngăn nổi sức hút của dòng nước mát lành và cảm giác tự do đến tận cùng. Những ngày ấy, giản dị mà quý giá, như viên ngọc sáng trong ngăn ký ức.
Yết Kiêu – Niềm tự hào giữa dòng sông quê
Sông Đuống từng chứng kiến bao thăng trầm lịch sử. Nhưng với người làng Yên Giả; dòng sông còn là nơi hun đúc nên một con người – danh tướng Yết Kiêu. Tương truyền, ông từng lặn ngụp giữa dòng nước quê để luyện thân thể rắn chắc, tập kỹ năng lặn sâu, bơi xa – thứ sau này trở thành vũ khí lợi hại để ông phá thuyền giặc Nguyên Mông.
Lũ trẻ chúng tôi, nghe chuyện ấy mà mắt sáng rỡ. Tin vào một cách rất ngây thơ rằng; chỉ cần lặn thật sâu, chạm tay vào đáy sông, là có thể trở thành anh hùng. Mỗi đứa ôm một giấc mơ hồn nhiên: được như Yết Kiêu, được dòng sông rèn giũa, lớn lên mạnh mẽ để bảo vệ làng quê. Dòng sông Đuống, với chúng tôi, không chỉ là chốn vui chơi – đó là người bạn lớn, là thầy dạy thầm lặng, là mảnh đất gieo mầm mơ ước.
Hoài niệm một dòng sông
Nay, sông Đuống đã khác. Dòng nước xưa không còn trong xanh, những bãi bồi cát trắng dần bị thu hẹp. Trẻ con giờ đây ít còn tắm sông; càng hiếm ai biết ôm quả bầu khô mà học bơi như chúng tôi ngày trước.
Nhưng trong lòng tôi; dòng sông ấy vẫn vẹn nguyên – vẫn tiếng nước chảy róc rách, vẫn ánh nắng nhảy múa trên mặt sóng; vẫn là nơi Yết Kiêu từng tôi luyện chí khí, và là nơi chúng tôi sống những tháng năm vô lo vô nghĩ. Đó không chỉ là một dòng sông – đó là hồn quê, là nơi tắm gội tâm hồn, nơi ký ức cá nhân hòa cùng lịch sử dân tộc.
Giữa nhịp sống hiện đại, khi trẻ con lớn lên bên những màn hình nhiều hơn bên dòng nước; ký ức về tuổi thơ bên sông quê lại càng trở nên thiêng liêng. Với tôi – và có lẽ với nhiều người từng có một tuổi thơ bên sông Đuống – hình ảnh dòng nước ấy mãi mãi là mảnh hồn quê không bao giờ phai.