4818-yoyn-gaynh
Chiếc đòn gánh của mẹ, gánh cả bầu trời tuổi thơ con

Chẳng nhớ là đã mấy tuần trôi qua, con gái đi học bên Hà Nội mới thu xếp về thăm mẹ một chuyến. 21 giờ 30 phút tối thứ Bẩy, con về đến nhà, ngủ với mẹ và em một tối, trưa Chủ nhật ăn với mẹ và em một bữa cơm, rồi lại ra đón xe buýt sang trường. Con gái đi rồi, tôi cũng tranh thủ đi lên Bắc Giang thăm mẹ của mình, cũng không biết là bao nhiêu tuần mới về thăm mẹ một lần…

Ngôi nhà giữa vườn đồi tĩnh lặng, cây cối biếc xanh đan xen giữa những bức tượng lớn nhỏ khắp vườn. Những dịp lễ tết, về thăm mẹ cùng với các anh chị em của mình, ngôi nhà mẹ cha tràn ngập tiếng cười, tiếng trò chuyện, rồi thì mọi người vào bếp cùng tíu tít chuẩn bị bữa ăn, người thì quét dọn sân vườn, cổng ngõ, người thì lau dọn ban thờ. Loáng một cái, nhà cửa, vườn tược đã quang quẻ, sạch sẽ tinh tươm.

Về thăm mẹ giữa một ngày thường nhật, vườn cây vắng lặng u buồn, suốt cả đoạn ngõ dẫn vào sân, sân vườn… lá rụng tơi bời, ngập lối. Quang cảnh cảm nhận thật hoang vắng, u hoài.

Mẹ ngồi trong bếp, lụi cụi gọt mấy củ khoai, khoanh bí chuẩn bị cho bữa ăn chiều. Bữa ăn của mẹ, nấu trong mấy cái xoong bé tí xíu, khoai luộc, bí luộc, chuối luộc… và cả dưa hấu mẹ cũng cắt thành miếng nhỏ và luộc dừ. Mẹ lấy ra hai bát chè đỗ xanh nấu với bột sắn dây đưa cho tôi một bát, mẹ một bát, hai mẹ con cùng ăn, rồi uống cốc nước lá cây thuốc nam.

0137-aynh-chuyp-mayn-hiynh-2020-09-22-luyc-120122
Ảnh chụp màn hình hiển thị trên báo Giadinhmoi.

Vừa ăn uống vừa trò chuyện một hồi, đã thấy nắng chênh chếch vươn dài đến mãi cuối vườn. Nhá nhem tối, tôi cứ nấn ná đi, nấn ná lại mãi rồi cũng phải ngậm ngùi dắt xe ra ngõ để xuôi về Bắc Ninh. Muốn ăn với mẹ một bữa cơm, ngủ với mẹ một tối mà khó thu xếp quá.

Ở nơi nhà riêng bé nhỏ của tôi, thằng bé con phải đi học thêm, không về thăm bà cùng với mẹ được. Sáng mai thứ Hai đầu tuần lại tất bật với công việc thường nhật. Cuộc sống đúng là một vòng quay bất tận. Trên đường về, tôi nhẩm tính: Con gái về thăm mẹ được 15 giờ đồng hồ, còn tôi về thăm mẹ của mình chắc là chưa được 3 giờ đồng hồ.

Buổi sáng giữa tuần, tranh thủ ghé qua nhà bạn xin nắm lá thuốc nam, vợ chồng bạn vui quá gọi thêm một chị bạn ở gần đó lại chơi. Câu chuyện của mấy người bạn lớn tuổi vẫn lại xoay quanh chuyện chăm sóc cha mẹ già, và giúp đỡ con cháu.

Mẹ của bạn mới mất tháng trước, suốt thời gian qua, tối nào bạn cũng đi xe máy về quê (cách nhà chừng 10km) để tụng kinh hồi hướng công đức cho bà. Bạn bảo: Kể cũng tài thật, tối nào cũng đi đi về về như thế mà không thấy sợ gì cả, cũng không quá mệt mỏi. Trước đây đi như thế thì mình thấy sợ lắm, nào là qua mấy đoạn cánh đồng, còn chui qua cầu chui đường cao tốc nữa…

Rồi bạn lại khoe con gái bạn mới mua biếu một chiếc xe tay ga, cũ thôi nhưng vẫn còn tốt. Cô con gái này cũng khéo lắm, mua biếu bố mẹ cũng là có ý đó, để ông bà đi đón các cháu thuận tiện hơn. Cuộc sống là vậy, muôn đời vẫn cứ là cha mẹ con cái quấn quýt, thế hệ trước lo cho thế hệ sau, và phận làm con cháu cũng không quên bổn phận hiếu đễ với ông bà, cha mẹ…

Dễ đến vài tháng mới có dịp ngồi với nhau, thế mà chúng tôi cũng chỉ dám ồn ào chừng mấy chục phút, uống với nhau một chút cà phê, ăn chút hoa quả, rồi lại cũng có cả nước lá cây thuốc nam mát rười rượi…

Đang vui chị bạn đột ngột đứng lên “Mình phải về rồi”. Hay thật đấy, đúng lúc tôi cũng muốn đứng lên nói lời tạm biệt. Thế là chị bạn nhanh chóng rời đi, không quên mang theo trái bưởi mà vợ chồng bạn chủ nhà tặng.

Tôi dù chậm trễ hơn, cũng đứng lên dắt xe ra cổng, chị bạn chủ nhà cũng dắt xe ra cùng: Chị ra chợ mua thêm đồ ăn, con trai vừa báo thêm cơm cho hai người thợ. Vâng! Em cũng đi chợ luôn với chị… Dù vội tôi vẫn không quên nhìn cái đồng hồ treo trong phòng khách nhà bạn. 10 giờ, đúng 10 giờ, bạn phụ nữ với nhau mà, vui đấy mà không quên việc nhà.

Tự nhiên lại nhớ câu chuyện của cô bạn đồng nghiệp. Bạn bảo thằng bé con nhà bạn viết bài văn về bố của mình, chồng bạn đọc xong buồn cười quá, bảo con viết thế này chưa được, con nên viết lại.

Thằng bé không phục: Chẳng đúng là bố như thế, như thế là gì? Thế bố viết mẫu một bài cho con xem nào, bố viết về bố của bố cho con xem nào… Úi chà, bố viết về bố của bố, nghe là lạ sao ấy, bố của bố chẳng đúng là ông nội của con hay sao.

Không hiểu sao những câu chuyện lặt vặt trong cuộc sống cứ xâu chuỗi lại trong suy nghĩ thế này. Hay thật đấy… Chẳng biết tuần này con gái có về thăm nhà không nhỉ? Còn tôi thì lại muốn về thăm mẹ của mình rồi…