29 năm trước đây, Trịnh Trị – chàng thanh niên chân phương, sôi nổi đã bị cuốn vào một cơn cuồng phong, khiến vận mệnh của anh bị thao túng. Từ đó, chàng thanh niên với hoàn cảnh sống cực tốt, con đường quan lộ thênh thang, đã bị lương tâm dằn vặt, sống ẩn mình với nỗi ám ảnh tội lỗi. 29 năm qua đi, chàng thanh niên anh tú năm xưa đã trải qua những thăng trầm gì của cuộc đời?
Vào ngày 31/7/2023, Trịnh Trị đã chấp nhận một cuộc phỏng vấn độc quyền với Epoch Times, tiết lộ công khai về tội ác mổ cướp nội tạng sống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tóm tắt nội dung
Lời người biên tập
Đây là thời đại mà đại thiện và đại ác cùng tồn tại, giá trị quan của thiện và ác đang đặt trước mặt mỗi cá nhân, nhằm vào tội ác chưa từng có trên trái đất này, lựa chọn theo thiện, lên tiếng ngăn chặn, hay là bỏ mặc, làm bạn với ma quỷ, điều này chúng ta nhất định phải lựa chọn. Bài viết này khiến cho lòng người đau đớn, khiến người ta phải suy nghĩ, và cuối cùng khiến người ta dũng cảm đứng lên…
Vào một trong những ngày lạnh nhất của tháng 2 năm 2015, tôi nhận nhiệm vụ phỏng vấn một người tại một tòa nhà chung cư bình thường mà bạn có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi ở Toronto (Canada), khi đó, anh ấy đã dùng phương thức ẩn danh để công khai một phần trải nghiệm của bản thân mình. Hôm nay, sau 8 năm, chúng tôi lại gặp nhau, anh ấy cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, công khai bước ra, tiết lộ toàn bộ tội ác động trời vẫn còn tiếp diễn cho đến ngày nay…
Anh ấy tên là Trịnh Trị, phía dưới đây là lời tự thuật của anh: (Nội dung kế tiếp có tình tiết mổ cướp nội tạng sống rất đẫm máu, cân nhắc trước khi đọc).
Phần thứ nhất, bước vào Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương
Vào đầu những năm 1990, tại Đông Kinh, quận Văn Thánh, thành phố Liêu Dương, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc, có một tòa nhà 6 tầng, với các cửa hàng ở tầng 1, và tầng 2 là cho dân ở. Đó là một khu phố phồn hoa, phòng khám Đông Thăng nổi tiếng ở nơi đây cũng nằm trong tòa nhà này, chủ phòng khám chính là cha của tôi, mọi người đều gọi ông là bác sĩ Trịnh.
Cha của tôi cũng có chút tiếng tăm ở đây, trước khi về hưu thì ông là Chủ nhiệm Khoa Bệnh nghề nghiệp của Bệnh viện 153, ông là người có uy tín trong bệnh viện, luận văn của ông được công bố trên tạp chí chuyên nghiệp cả trong và ngoài nước, còn được cho vào bộ “Tầm y vấn dược đài lịch” của Trung Quốc. Tất cả nhân viên trong bệnh viện đều rất cung kính khi nhìn thấy ông.
Cha tôi trước khi về hưu thì mở phòng khám Đông Thăng, nhà tôi có nghề thuốc gia truyền, giỏi trị các bệnh về hô hấp và tiêu hóa, như viêm ruột kết, ho suyễn… Khi đó phòng khám có rất nhiều người đến, đông như trẩy hội, trước cửa đậu toàn xe của quan chức chính quyền thành phố và quân khu. Quan chức chính quyền thành phố và quân khu thường dẫn theo tài xế và trợ lý đến phòng khám để khám bệnh.
Gia đình tôi sống ở tầng 2 của phòng khám, cha tôi là một người đàn ông Đông Bắc điển hình: Nhiệt tình, hào sảng, hiếu khách, quảng giao, rất nhiều bạn bè, người đến liền mời cơm, có thể ở trong nhà hoặc tới quán ăn đối diện. Trong nhà hầu như lúc nào cũng có khách, mấy vị lãnh đạo cấp cao ở chính quyền thành phố và quân khu đều là khách quen ở nhà tôi, rất thân thiết với cha tôi, nhà tôi lúc đó rất náo nhiệt.
Tôi là con trai duy nhất trong gia đình, cha mẹ và 2 người chị đều rất cưng chiều tôi. Đừng thấy tôi hướng nội như bây giờ, trước đây tôi rất hoạt bát và vui vẻ, hát ca suốt ngày, bằng hữu cũng nhiều, thường cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm, hát karaoke. Khi đó, tôi đang học y khoa tại Trường Lục quân Đại Liên, cuối tuần thường có xe của quân khu đưa đón tôi, binh lính đứng gác ở cổng chính đều biết tôi. Có lúc tôi cùng bạn học leo tường đi ra ngoài ăn cơm, khi trở về, lính đứng gác nhìn tôi một cái rồi lại để cho tôi đi vào.
Ở địa phương, nhà tôi coi như là có chút địa vị, nhà tôi muốn làm chuyện gì, cơ bản chỉ cần một cuộc điện thoại thì coi như là xong.
Năm 1994, tôi đến giai đoạn thực tập lâm sàng, lúc đó nghỉ ở nhà, chờ để tìm đơn vị thực tập, lúc không có chuyện gì làm thì tôi đi hỗ trợ cho phòng khám.
Một ngày nọ, Lão Phúc – sĩ quan Ban Hậu cần quân khu Thẩm Dương – đến phòng khám, ông vừa thấy tôi thì nói: “À, tiểu Trị, cháu sao lại ở nhà?”
Cha tôi nói với ông: “Nó đang tìm đơn vị thực tập, anh có thể giúp nó tìm một chỗ không?”
“Được, được, được.” Lão Phúc nói liên tục 3 lần.
Quân khu Thẩm Dương có mấy bệnh viện quân đội, đều chịu sự quản lý của Ban Hậu cần quân khu. Lão Phúc cho tôi chọn một bệnh viện tốt nhất – Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương. Mấy ngày sau, ông ấy trực tiếp dẫn tôi đến Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương, cùng ngày hôm đó đã làm xong thủ tục cư trú. Thực ra thì ông ấy đã làm xong các thủ tục từ trước rồi. Nếu là người khác thì dù là phê duyệt cũng phải mất mấy ngày.
Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương (nay là Bệnh viện Đa khoa Chiến khu Bắc bộ) tọa lạc tại thành phố Thẩm Dương, là bệnh viện cấp cao của ba tỉnh miền Đông Bắc. Có thể vào bệnh viện này công tác, thực tập, thì đều phải có lai lịch, điểm này mọi người đều biết rõ nhưng chưa từng hỏi về hoàn cảnh của đối phương.
Tôi là được sĩ quan Ban Hậu cần quân khu trực tiếp đưa đến, chính là càng thêm phần ưu việt. Khi đó, khoa thực tập đều do tôi lựa chọn, tôi chọn ngoại khoa tổng quát, ngoại khoa tim, ngoại khoa tiết niệu. Đây là những khoa hấp dẫn nhất ở bệnh viện này, cũng là những khoa kiếm tiền nhiều nhất của bệnh viện.
Trong bệnh viện, không phải thực tập sinh nào cũng có cơ hội phẫu thuật, bởi vì bác sĩ hướng dẫn phải gánh chịu rủi ro. Nhưng tôi đến khoa nào cũng có rất nhiều cơ hội bước lên bàn mổ, mọi người đều biết tôi có lai lịch không tầm thường, bác sĩ cũng mong được gần gũi với học trò có lai lịch.
Trung Quốc hiện tại là đất nước của những quan hệ cửa sau và đặc quyền, điều này thể hiện rất rõ ở Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương. Tại địa phương, chỉ cần có tiền thì liền có thể giải quyết được rất nhiều việc; nhưng tại Bệnh viện Đa khoa Lục quân, có tiền mà không có quan hệ thì cũng không xong được.
Bệnh nhân của bệnh viện đều là chỉ huy và chiến sĩ hoặc quan chức chính quyền địa phương. Khi đó, bất kể là thực tập ở khoa nào thì đều thường xuyên có sĩ quan mời đi ăn cơm, tặng quà, còn có phong bì tiền. Thời điểm đó tặng phẩm đều là những thứ như ly chén, khăn lụa, rượu, thuốc lá. Tôi làm thực tập sinh, vào lúc kiểm tra phòng, bệnh nhân sẽ âm thầm cho tôi một hoặc hai trăm Nhân dân tệ (NDT). Những bác sĩ khác còn được cho nhiều hơn, nhưng rốt cuộc bao nhiêu thì tôi không biết. Khi ấy điều kiện nhà tôi tương đối tốt, tôi thông thường cũng không cần phong bì tiền.
Lúc đó, ở địa phương rất hay có chuyện đánh nhau, nhưng người từ bệnh viện đi ra thì khá uy phong, không ai dám khó dễ. Rất nhiều người tới bệnh viện này khám sẽ lưu lại phương thức liên hệ, hy vọng sau này có thể liên hệ được nhiều hơn. Khi đó tôi cũng kết giao với một vài bạn bè ở các ngành nghề khác nhau tại địa phương. Lúc ấy nhà tôi có chuyện gì thì chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
Bệnh viện này có cấy ghép nội tạng, cũng có tiếng tăm trên toàn quốc. Tôi nhớ lúc thực tập ở ngoại khoa tim, khi ấy ở Thẩm Quyến có một người giàu có, ông ấy đã đi máy bay đến Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương để thay tim. Chỉ là lúc đó tôi chưa có nghe qua danh từ “mổ lấy nội tạng sống”, người giàu có này đã chờ rất lâu mà không tìm được nội tạng phù hợp. Còn có một sĩ quan cao cấp của quân khu Thẩm Dương muốn thay thận, chờ 3 năm rồi mà cũng không có, đều dựa vào thẩm tách để duy trì sự sống.
Khi đó, bệnh viện có rất nhiều người chờ đợi, việc ghép tạng là rất khó khăn. Lúc ấy tôi cũng biết, kỳ thực rất khó để kiếm được nội tạng phù hợp.
Phần thứ hai, tham gia mổ cướp nội tạng sống
Nhiệm vụ bí mật quân sự
Sau đó tôi chuyển tới thực tập ở ngoại khoa tiết niệu. Một ngày nọ, bệnh viện đột nhiên tiếp nhận điện thoại của quân khu Thẩm Dương, nói là một mệnh lệnh quân sự, yêu cầu nhân viên y tế lập tức lên xe, đi chấp hành một nhiệm vụ quân sự bí mật.
Lúc ấy là khoảng xế chiều, mọi người mới vừa ăn cơm xong. Chủ nhiệm khoa bắt đầu điểm danh, bác sĩ, y tá tổng cộng 6 người, 2 người nữ, 1 y tá trưởng, 1 y tá, 3 nam quân y, tôi cũng được điểm danh.
Bác sĩ, y tá không bị điểm danh thì được yêu cầu rời đi; nhân viên bị nhắc đến tên thì được yêu cầu ở lại. Sau đó chủ nhiệm khoa ra lệnh: Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người phải cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, bao gồm cả người nhà, bạn bè; bất kỳ người nào cũng không được đụng đến các công cụ truyền tin.
Điện thoại liền được đặt ở trên bàn, lúc ấy tôi rất muốn gọi điện thoại cho người nhà. Nhưng đây là hành động bí mật quân sự, ai cũng không thể nói.
Sau đó 6 người bác sĩ, y tá chúng tôi lập tức tập hợp, đi lên một chiếc xe van đã được cải trang.
Tôi phát hiện, bệnh viện cho 2 chiếc xe van cùng lên đường, chúng tôi lên một chiếc trong đó. Tôi không biết tình huống của chiếc xe kia. Phía trước xe van còn có một chiếc xe quân đội, cửa xe quân đội không đóng, bên trong có binh sĩ cầm súng.
Lúc ấy tôi có chút hoang mang, không biết là đi làm cái gì.
Xe lập tức khởi động, xe quân đội ở phía trước mở đường, đi ra khỏi Bệnh viện Đa khoa Lục quân liền tới đường cao tốc. Xe mở đường bật đèn cảnh báo, cứ kêu u u, tất cả xe trên đường cao tốc đều phải nhường đường, xe lao vun vút về phía trước…
Trên đường đi, mọi người đều rất nghiêm túc, cũng không ai dám nói gì. Trong xe đã được dùng vải màu xanh nhạt bao phủ toàn bộ, trên đường đi cũng không để cho ai nhìn ra ngoài. Qua khe hở của màn vải, tôi thấy có binh sĩ đeo súng ngồi cạnh tài xế.
Một lát sau, xe đến gần một tòa nhà và dừng lại, mọi người xuống xe. Tôi phát hiện, xung quanh nơi này đều là núi, xung quanh tòa nhà có lính đứng gác mặc quân phục. Có một sĩ quan đi đến tiếp đón chúng tôi, vị sĩ quan đó nói, đây là một nhà giam quân đội, ở rất gần Đại Liên.
Phẫu thuật lấy thận
Buổi tối hôm đó, chúng tôi ở tại nhà khách của quân đội địa phương, vị sĩ quan tiếp đón dùng bữa cùng chúng tôi. Trong bữa cơm, vị sĩ quan kia nói với người phụ trách của chúng tôi rằng ngày mai sẽ mổ lấy nội tạng khỏe mạnh, tươi sống; còn nói, là một thanh niên chưa đến 18 tuổi, cha của cậu ấy đã chi 10.000 NDT để đưa cậu vào quân đội.
Buổi tối về phòng nghỉ ngơi, tôi phát hiện thấy có lính đứng gác ở bên ngoài phòng của chúng tôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cùng một y tá đi theo 2 quân nhân đến nhà giam lấy máu để thử máu. Nội tạng cấy ghép yêu cầu phải phù hợp với loại máu, sợ sẽ bị pha tạp.
Sau khi lấy máu trở về, tất cả mọi người đều lên xe, xe rất nhanh đã khởi động và đi đến một nơi không biết là ở đâu, mọi người đều ngồi yên tĩnh chờ ở trên xe, cũng không có ai dám nói chuyện.
Qua khe hở của cửa, xung quanh xe toàn là binh sĩ cầm súng tự động, tất cả quân nhân đều hướng mặt ra ngoài và đưa lưng vào trong.
Tôi cùng mọi người chờ ở trên xe, không được phép có bất kỳ động tĩnh gì, bầu không khí rất nghiêm túc. Tôi phát hiện, phía sau xe van không khóa cửa, là khép hờ.
Không lâu sau, đột nhiên có người gõ cửa xe, cửa sau bị mở ra, có 4 quân nhân khỏe mạnh áp giải 1 người đi tới, sau khi lên xe, liền đặt người này nằm trên túi nylon màu đen. Trên xe đã đặt một túi nylon màu đen được chế tạo đặc biệt từ trước, đại khái là dài hơn 2 mét, rất rộng.
Tôi nhìn qua thì thấy là một nam sinh trẻ tuổi, 2 chân của cậu bị trói chặt, đó là một loại dây thừng đặc biệt, rất nhỏ, dây thừng đã ăn sâu vào thịt. 2 tay của cậu bị trói ra sau lưng, cổ cũng bị quấn quanh bởi dây thừng rồi nối với sợi dây trói hai tay ở phía sau. Chỉ cần giẫm sợi dây ở phía sau lưng thì cậu ta sẽ không thể đứng dậy, người chỉ cần động một cái là sợi dây sẽ siết vào cổ, người không cách nào đứng lên được, giãy giụa cũng không ăn thua.
Lúc này, người bác sĩ đối diện nói với tôi: “Giẫm lên cậu ta, không để cho cậu ta động đậy”. Tôi đã đè chân của cậu ấy xuống. Tôi phát hiện, thân thể của cậu ấy… còn nóng, cổ họng của cậu ấy… đang chảy máu ra, toàn bộ cổ họng của cậu ấy dường như đang chảy máu, không rõ hình dạng của vết thương…
Phóng viên: Trịnh Trị khó khăn nói ra 1 chữ, rồi 2 chữ, cơ bản không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, mười ngón tay của anh ấy nắm thật chặt mép bàn ở trước ngực, người lắc động, đứng lên lại ngồi xuống, sau đó nửa khom người, nửa đứng nửa ngồi; khuôn mặt méo mó, mắt mở thật lớn, hoảng sợ nhìn tôi, xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ hãi và bất lực, miệng lặp đi lặp lại: “Quá đáng sợ, quá kinh khủng…”
Cuộc phỏng vấn không thể tiếp tục, chúng tôi bị một bầu không khí kinh khủng bao vây, thời gian tựa như dừng lại. Một lúc sau, Trịnh Trị mới bắt đầu nói đứt quãng:
Lúc này, hành động bắt đầu, dưới sự hỗ trợ của y tá, tất cả nhân viên y tế nhanh chóng mặc đồng phục giải phẫu, bao gồm mũ, khẩu trang, găng tay, chỉ chừa lại 2 con mắt. Tôi là trợ thủ, phụ trách cắt động mạch, tĩnh mạch, ống dẫn niệu.
Y tá trưởng rất nhanh dùng kéo cắt y phục của cậu ấy ra, sau đó khử trùng toàn bộ từ vùng bụng cho đến ngực của cậu ấy bằng thuốc khử trùng 3 lần.
Lúc ấy, một bác sĩ trong đó đã cầm dao mổ rạch từ dưới xương ức đến tận rốn, một vết cắt thật lớn, toàn bộ khoang bụng của cậu ấy bị mổ ra. Trong nháy mắt, máu và ruột tràn ra ngoài…
Một bác sĩ khác nhanh chóng đẩy ruột sang phía đối diện, rồi cắt lấy một quả thận; bác sĩ đối diện cũng nhanh chóng cắt lấy quả thận còn lại…
Trong quá trình phẫu thuật, tôi thấy người nằm đó thật đáng thương, chân đang co quắp, cổ họng của cậu ấy động đậy, nhưng đã không thể phát ra được tiếng…
“Mau, cắt động mạch, tĩnh mạch!” Bác sĩ nói với tôi, tôi cầm cây kéo, hướng về phía mạch máu và cắt, rào rào, máu phun ra ngoài, trên người và tay tôi toàn là máu…
Máu vẫn chảy chứng tỏ người này còn sống. Điều này thật quá đáng sợ…
Động tác của bác sĩ vô cùng thuần thục, tốc độ rất nhanh. Chẳng mấy chốc, 2 quả thận đều đã được lấy ra, quả thận đã nằm trong tay của bác sĩ rồi. Bác sĩ dùng nước muối sinh lý rửa mạch máu của quả thận, để ngừa mạch máu bị dính liền; một y tá khác đã cầm cái hộp ổn định nhiệt độ, hai quả thận sau khi được tẩy rửa sạch sẽ xong thì được bỏ vào trong hộp.
Mổ sống để lấy nhãn cầu
Lúc này, bác sĩ phía đối diện yêu cầu tôi lấy nhãn cầu.
Khi đó tôi ngồi xuống, nhìn vào gương mặt người đó… trời ạ, cậu ấy đang mở trừng mắt sợ hãi, không sao dùng ngôn ngữ để biểu đạt được ánh mắt đó, đôi mắt nhìn tôi, chính là đang nhìn tôi…
Kinh khủng, không ngôn ngữ nào diễn tả được ánh mắt kinh khủng đó. Cậu ấy đang nhìn tôi, mí mắt của cậu ấy còn đang động đậy, cậu ấy còn sống…
Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng, thật quá kinh khủng mà! Tôi quá sợ hãi, toàn thân tôi cứng ngắc, phát run, yếu ớt vô lực, tôi không thể nhúc nhích được nữa.
Chẳng lẽ là cậu ấy? Tôi nhớ rằng khi chúng tôi ở trong nhà khách vào đêm đầu tiên, vị sĩ quan kia đã nói với người phụ trách của chúng tôi: Chưa tới 18 tuổi, là cơ thể sống vô cùng khỏe mạnh.
Quá đáng sợ, tôi nói với bác sĩ, “tôi không làm được”.
Lúc này, vị bác sĩ đối diện lập tức dùng bàn tay trái hung hãn ấn mạnh đầu của cậu ấy xuống sàn, 2 ngón tay giữ mí mắt của cậu ấy, tay phải cầm kẹp cầm máu khoét một cái, toàn bộ nhãn cầu đã được đưa ra ngoài…
Tôi đứng ở đó, người phát run, toàn thân đổ mồ hôi, mệt lả…
Chờ đợi nội tạng sống
Lúc này, một bác sĩ gõ một cái vào vách ngăn, người lính ngồi kế bên tài xế bắt đầu dùng điện thoại vô tuyến để gọi. Rất nhanh, có 4 quân nhân đi vào ở cửa xe phía sau, dùng một cái túi nylon màu đen dài hơn 2 mét bao toàn bộ người kia lại. Khi đó cậu ấy đã bất động rồi, quân nhân lôi cậu ấy lên một chiếc xe tải quân sự có mái che đậu ngoài cửa rồi lái đi…
“Cậu ấy sẽ được chở đi đâu?” Tôi hỏi.
“Sẽ được xử lý nhanh chóng”. Một bác sĩ trả lời.
Một tiếng “rầm”, cửa xe nhanh chóng đóng lại, khởi động lên đường. Y tá nhanh chóng đem tất cả đồng phục giải phẫu, mũ giải phẫu, găng tay cao su, đặt chung vào một chỗ, đợi mang về rồi tiêu hủy. Chiếc xe quân sự bật đèn cảnh báo kêu inh ỏi, đi phía trước mở đường, xe van cũng nhanh chóng trở về…
Trở lại Bệnh viện Đa khoa Lục quân Thẩm Dương, có 2 phòng giải phẫu đang sáng đèn, đó là dấu hiệu cho thấy đang tiến hành phẫu thuật. Chúng tôi nhanh chóng mang nội tạng đến phòng phẫu thuật. Lúc này đã có một nhóm bác sĩ phẫu thuật khác ở bên cạnh bàn mổ, họ đã chuẩn bị xong từ trước.
Lúc đó, tôi toàn thân mềm yếu vô lực, đã không thể làm bất cứ việc gì được nữa. Chủ nhiệm khoa còn muốn cho tôi vào phẫu thuật, rèn luyện một chút, nhưng nhìn thấy tình hình của tôi thì để cho tôi nghỉ ngơi. Tôi ngồi ở bên cạnh, cách mấy mét, tôi thấy mấy vị bác sĩ kia chính là đang phẫu thuật cấy ghép tạng…
Tinh thần gần như sụp đổ
Sau ca phẫu thuật, mọi người cùng đến một cửa hàng sang trọng để ăn cơm, tất cả mọi người đều không nói một lời, cắm đầu uống rượu, ăn thịt…
Tôi ngồi thẫn thờ, hiện trường mổ cướp nội tạng sống như một bộ phim cứ không ngừng hiện ra trước mắt tôi, tế bào toàn thân tôi đều đang run sợ. Nhìn thịt cá trước mắt, tôi chỉ muốn nôn mửa, không ăn được cái gì hết.
Tôi xin nghỉ với chủ nhiệm, muốn được về nhà nghỉ ngơi, chủ nhiệm đồng ý. Tôi thậm chí không quay lại ký túc xá, trực tiếp trở về nhà.
Tôi bắt đầu nóng sốt, mẹ tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra? Tôi không dám nói thực tình, chỉ nói đơn giản là tham gia vào một ca phẫu thuật. Mẹ tôi cho rằng đó chỉ là phẫu thuật ngoại khoa bình thường, cũng không coi ra gì. Tôi không dám nói bất kỳ điều gì với người nhà, nên những người trong nhà đều không biết.
Trong một thời gian dài, bất kể là ban ngày hay ban đêm, trước mắt tôi đều hiện lên cảnh tượng kinh khủng đó: Trong xe van dùng vải màu xanh nhạt che lại, tất cả mọi người đều mặc đồ giải phẫu màu trắng, đeo găng tay cao su trắng, mũ trắng, khẩu trang trắng, chỉ có 2 con mắt là lộ ra ngoài… y tá giơ đèn lên chiếu xuống, phía dưới là một sinh mệnh trẻ tuổi, đồng loại của chúng tôi, một người còn sống sờ sờ… Cậu ấy đang bị mổ cướp nội tạng sống… Cặp mắt của của cậu ấy, cái đó không thể dùng ngôn ngữ nào để mà diễn tả được, vô cùng thống khổ, ánh mắt sợ hãi, cứ như thế mà nhìn tôi… cứ nhìn tôi…
Một thời gian rất lâu sau, tôi cảm giác như là muốn điên, toàn thân như muốn sụp đổ…
Đã nhiều năm như vậy, tâm linh luôn bị giày vò, ký ức kinh khủng đó vẫn không sao xóa sạch… Người không tự mình trải qua thì không thể hiểu được loại thống khổ đó. Bao nhiêu năm rồi, tôi không muốn đụng chạm đến, cố ý tránh đi. Chỉ cần nhắc tới chuyện này là tôi không sao kiềm chế được…
Một mặt, nội tâm tôi vô cùng bất an, chính mắt thấy sinh mệnh còn sống bị hành hạ đến chết, tôi không chịu nổi thứ cảm xúc này, tôi không muốn nghĩ tới nó nữa; mặt khác, tôi lo sợ bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) truy sát, bị diệt khẩu… một áp lực tinh thần vô hình, khiến tôi thống khổ không chịu nổi…
Từ đó về sau tôi không muốn tiếp xúc với bất kỳ người nào, không muốn tiếp xúc với xã hội, tôi trở nên vô cùng cô độc.
Phóng viên: Lúc kết thúc cuộc phỏng vấn vào năm 2015, đã là 5h30ph chiều, kéo dài 7,5 tiếng đồng hồ. Trong quá trình đó, Trịnh Trị thỉnh thoảng mắt ngấn lệ, nhưng không có khóc ra thành tiếng.
Vài giờ sau khi rời đi, Trịnh Trị cứ 5 phút lại gọi điện cho tôi, anh ấy lo lắng cho an toàn của tôi, sợ tôi bị đặc vụ truy sát, liên tục dặn dò tôi: “Không được báo cáo, không được nói với bất cứ người nào”. Tôi cảm nhận được sự thiện lương và quan tâm của anh, cũng bị nỗi sợ hãi của anh ấy ảnh hưởng, tựa như tôi biến thành anh ấy, cũng trở thành một người tham gia mổ cướp nội tạng sống, tôi hoang mang bất an, không làm được cái gì hết.
5 ngày sau, tôi cuối cùng cũng quyết định hoàn thành bản thảo, đây là trách nhiệm không thể thoái thác. Trịnh Trị cuối cùng cũng đồng ý đăng tải, dùng bí danh là Kiều Trị (George). Vì để tránh kẻ xấu tìm được dấu vết, chúng tôi lái xe đi loanh quanh ở Toronto, tìm nơi nào đó khá hơn một chút, cuối cùng tìm được một khoảng đất trống. Đó là một bãi cỏ bị phủ kín bởi tuyết, dưới bầu trời mờ tối, tôi đã chụp ảnh lưng của anh ấy.
Trước khi bài báo được đăng, anh ấy yêu cầu tôi giúp anh rời khỏi Canada, anh sợ bị đặc vụ truy sát. Ngay khi tôi đang sắp xếp mọi thứ, anh ấy đột nhiên nói với tôi, hộ chiếu quá hạn, cần 1 tháng nữa mới có thể làm xong.
Hôm nay, sau 8 năm, Trịnh Trị lại ngồi trước mặt tôi, mặc dù ánh mắt vẫn có chút bất an, nhưng đã bình tĩnh và thản đãng hơn. Anh nói cho tôi trải nghiệm cuộc sống của 8 năm vừa rồi, cũng tiết lộ nhiều hơn những nội tình đen tối…
(Còn tiếp)
Dịch từ Aboluowang