Giữa nhịp sống hối hả của Hà Nội, một cuộc hội ngộ đã khiến trái tim bao người thổn thức – cha và con gái tìm thấy nhau sau 57 năm thất lạc, nhờ vào sự tận tâm của lực lượng công an và hệ thống dữ liệu quốc gia về dân cư.
- Thủ tướng yêu cầu khẩn trương triển khai giải pháp bình ổn thị trường vàng
- Đường mới sụt lún nghiêm trọng ở Tây Ninh: Dư luận đặt nghi vấn về trách nhiệm khảo sát, thi công
- Tạm giữ 60 tấn đường nghi vi phạm nhãn mác và nguồn gốc tại Kiên Giang
Giọt nước mắt đoàn tụ giữa ga Hà Nội
Giữa dòng người tấp nập tại ga Hà Nội, một cuộc gặp gỡ tưởng chừng không tưởng đã diễn ra. Ông Chu Nghiêm (SN 1941), một cán bộ công an về hưu; xúc động ôm chầm lấy người con gái mà ông đã tìm kiếm suốt 57 năm: bà Nguyễn Thị Thủy (SN 1967, quê Bắc Giang).
Họ thất lạc nhau khi bà Thủy mới chỉ là một bé gái, chơi ở sân ga trong lúc mẹ tưởng rằng cha vẫn ở nhà. Một khoảnh khắc bất cẩn, một dòng người vội vã, và cả hai bước vào hành trình dài nửa thế kỷ tìm lại nhau.
Từ một cái tên mơ hồ đến phép màu của dữ liệu dân cư
Hành trình đoàn tụ bắt đầu khi bà Thủy tìm đến Công an phường Cửa Nam với một cái tên duy nhất: “Chu Nghiêm”. Không địa chỉ, không hình ảnh, không bất kỳ manh mối nào khác.
Chiến sĩ Nguyễn Văn Luân đã đưa bà về trụ sở để xác minh. Trung tá Võ Tiến Thành, Phó Trưởng Công an phường Cửa Nam, cho biết nhờ vào hệ thống cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư; nơi lưu giữ thông tin liên kết toàn quốc, họ đã lần tìm được người cha phù hợp với tên tuổi, năm sinh và địa bàn cư trú.
Cuộc gọi được thực hiện. Một ông lão gần 85 tuổi lặng đi trong xúc động khi hay tin con gái thất lạc đã tìm về. Cái ôm nơi trụ sở công an, những giọt nước mắt lăn dài, chính là khoảnh khắc không lời nào có thể lột tả trọn vẹn.
Người cha giữ sinh nhật con suốt 57 năm
Trở về trong ký ức của mình, ông Nghiêm vẫn nhớ như in ngày con gái mất tích. Căn nhà nằm trong khu vực ga Hàng Cỏ, bà bé chơi trước sân ga đông đúc. Hôm ấy ông vắng nhà vì công tác, mẹ bé tưởng ông ở nhà nên lơ là… và rồi đứa trẻ biến mất giữa biển người.
Từ Hà Nội đến Yên Bái, Thái Nguyên, Bắc Kạn… ông đi khắp nơi tìm con. Có lần, ông theo cả những lời mách bảo tâm linh, ôm một tia hy vọng mỏng manh. Nhưng tất cả đều vô vọng.
Tuy vậy, ông chưa bao giờ từ bỏ. Mỗi năm, ông đều tự tay tổ chức sinh nhật cho con gái vắng mặt. Ông giữ lại tấm ảnh đen trắng duy nhất của bé Mai – tên gọi thuở bé của bà Thủy; và một tập hồ sơ với dòng chữ “Tìm bé Mai” như một báu vật.
Chỉ cần một lần được nghe con gọi hai tiếng ‘bố’…”
Với ông Nghiêm, điều thiêng liêng nhất là được một lần nghe con gọi mình là bố. Trên các diễn đàn, ông từng gửi lời nhắn chân tình: sẵn sàng trao thưởng 100 triệu đồng cho người giúp ông tìm lại con gái, miễn là xác minh được qua ADN.
Và giờ đây, điều tưởng như bất khả đã thành hiện thực. Tuyết Mai tên thật của bà Thủy; vẫn sẽ tiếp tục sống cùng gia đình ở Bắc Giang, còn ông Nghiêm vẫn ở lại Hà Nội. Nhưng trong tim họ, một sợi dây huyết thống đã được nối lại.
“Cuộc đời không cho tôi tất cả, nhưng đã trả lại điều quý giá nhất,” ông Nghiêm lặng lẽ nói. “Tình cảm chị em, ruột thịt có thể cần thời gian để hàn gắn, nhưng tôi tin, nếu trân trọng, thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành.”
Câu chuyện về ông Chu Nghiêm và con gái là minh chứng cảm động rằng: Dù thời gian có dài bao nhiêu, khoảng cách có lớn đến đâu, thì tình cha con vẫn luôn hiện hữu. Và đôi khi, chỉ cần một chút hy vọng, một hệ thống kết nối đủ mạnh, một trái tim đủ kiên trì, thì phép màu sẽ xảy ra giữa đời thường.
Theo: Vietnamnet