Sau biến cố gia đình và những năm tháng vật lộn với căn bệnh trầm cảm; “hoa khôi Hà Nội” Vũ Thu Trà My tìm thấy ánh sáng; nhờ tình yêu thương và sự bao dung của người mẹ kế ; người phụ nữ chỉ hơn cô 8 tuổi; nhưng đã trở thành điểm tựa tinh thần vững vàng nhất trong cuộc đời.

Hạnh phúc giản dị của “hoa khôi Hà Nội”

Vũ Thu Trà My (SN 1994, Hà Nội) từng đạt danh hiệu “Hoa khôi Hà Nội 2022”; và “Hoa khôi ảnh Hà Nội 2019”. Trên sân khấu, cô luôn xuất hiện với nụ cười rạng rỡ; phong thái tự tin và hình ảnh năng động. Thế nhưng, đằng sau ánh hào quang ấy là những “nốt trầm” ít ai biết ; một tuổi thơ không trọn vẹn và hành trình dài để chữa lành tâm hồn.

Trà My sinh ra trong gia đình khá giả; tuổi thơ có bố mẹ và hai chị em gái quây quần bên nhau. Cuộc sống êm đềm trôi qua cho đến khi cô học cấp 2. Khi ấy, những rạn nứt trong hôn nhân của bố mẹ bắt đầu hiện rõ. Cô bé 11 tuổi đã cảm nhận được “hạnh phúc giả tạo” trong chính ngôi nhà mình ; nơi tiếng cười dần biến mất, thay vào đó là sự im lặng và căng thẳng.

“Đứa trẻ bên trong tôi buộc phải trưởng thành sớm hơn vì những tổn thương mỗi ngày một nhiều hơn. Tôi chỉ mong bố mẹ giải thoát cho nhau”, My kể lại.

Năm học lớp 12, khi công việc kinh doanh của gia đình gặp biến cố; bố mẹ chính thức ly hôn. Khác với nhiều đứa trẻ khác, My cảm thấy nhẹ nhõm; vì không còn phải sống trong không khí ngột ngạt. Mẹ sang Mỹ sống cùng con gái lớn, còn cô bắt đầu cuộc sống tự lập ở Hà Nội.

Những năm tháng khủng hoảng và bóng tối trầm cảm

Ở tuổi 18, Trà My vừa học vừa làm để tự trang trải cuộc sống. Cô gái trẻ mạnh mẽ bên ngoài nhưng lại chất chứa nhiều nỗi đau bên trong. Áp lực công việc, sự cô đơn và cảm giác mất phương hướng; khiến My rơi vào khủng hoảng tâm lý, mắc trầm cảm. Cô mất kết nối với bố, còn mẹ ở xa không thể ở bên. Nhiều lúc, cô chỉ biết thu mình trong căn phòng nhỏ và khóc đến kiệt sức.

“Có những đêm tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể cười được nữa. Mọi thứ quanh tôi tối sầm lại, không biết phải bấu víu vào ai”, My tâm sự.

Đúng lúc ấy, một người phụ nữ đặc biệt bước vào cuộc đời cô ; người sau này trở thành mẹ kế, bà Hoàng Thị Thoa (SN 1986).

“hoa khôi Hà Nội”
My bên mẹ kế (áo đen) và bố mẹ ruột . (Ảnh: Vietnamnet)

Gặp lại ánh sáng từ tình yêu thương của mẹ kế

Lần đầu tiên My gặp mẹ kế là khi bố cô gặp tai nạn nghiêm trọng; phải nhập viện cấp cứu. Trong những ngày túc trực chăm bố; cô thấy một người phụ nữ tất tả chạy vào, vẻ mặt đầy lo lắng. Dù chưa từng gặp, My linh cảm được đây chính là người mà bố cô đang tìm hiểu.

“Dì Thoa chăm sóc bố tôi suốt những ngày nằm viện. Dì không cố lấy lòng ai, chỉ âm thầm lo lắng bằng sự chân thành. Chính điều đó khiến tôi cảm nhận được tình cảm thật sự”, My nhớ lại.

Sau khi bố bình phục, ông và dì Thoa chính thức đến với nhau. Ngày theo bố về quê đón dì; My tặng bà một bộ trang sức do cô đặt riêng như lời khẳng định; “Dì là người mà bố con tôi trân trọng”.

Dù không sống chung, nhưng mối quan hệ giữa hai người ngày càng gắn bó. Khi My trải qua giai đoạn trầm cảm nặng; mẹ kế là người ở bên chăm sóc, lắng nghe, giúp cô tìm lại niềm tin.

“Dì không chỉ nấu ăn, chăm sóc tôi từng bữa; mà còn cho tôi cảm giác được lắng nghe, được yêu thương. Dì không phán xét, chỉ nhẹ nhàng đồng hành cùng tôi. Nhờ vậy, tôi dần học cách tha thứ cho quá khứ và yêu bản thân hơn”, My chia sẻ.

Mối quan hệ hiếm có giữa mẹ kế và mẹ ruột

Điều khiến Trà My cảm động nhất là tình cảm tốt đẹp giữa mẹ kế và mẹ ruột. Khác với nhiều gia đình tái hôn thường có khoảng cách; hai người phụ nữ này lại xem nhau như bạn thân.

“Năm 2023, mẹ tôi từ Mỹ về Việt Nam chữa bệnh. Dì Thoa thường xuyên nấu cháo, mang đồ ăn vào viện, thay tôi chăm sóc mẹ chu đáo. Khi mẹ chuyển nhà, dì cũng sang giúp. Nhiều lần, dì mời mẹ sang ăn cơm, cùng trò chuyện hàng giờ”, My kể.

Chính sự nhân hậu và bao dung của dì Thoa khiến My biết ơn vô cùng. Mẹ kế không chỉ dành tình cảm cho bố, mà còn cho cả mẹ ruột và hai chị em cô.

Giờ đây, My thường xuyên gọi điện hỏi thăm, đưa mẹ kế đi du lịch vào dịp đặc biệt. Với cô, đó là cách nhỏ bé để đáp lại tình thương vô điều kiện; mà bà dành cho gia đình suốt nhiều năm qua.

“hoa khôi Hà Nội”
Khoảnh khắc sum vầy bên gia đình giúp My chữa lành tâm hồn . ( Ảnh: Vietnamnet )

Gia đình chữa lành bằng yêu thương

Trà My vẫn gọi mẹ kế bằng hai tiếng “dì” thân thương; nhưng tình cảm giữa họ sâu nặng hơn thế. Những bữa cơm ấm cúng, những buổi sum vầy đong đầy tiếng cười; giúp cô gái từng trầm cảm tìm lại bình yên.

“Dì luôn nói dì may mắn khi được làm vợ của bố và là một phần trong gia đình tôi. Nhưng với tôi, chính tôi mới là người may mắn. Nhờ có dì, gia đình tôi tìm lại được tiếng cười; còn tôi thì tìm lại chính mình sau những năm tháng tăm tối nhất”, Trà My xúc động nói.

Từ cô gái từng mang vết thương lòng vì cha mẹ ly hôn; Trà My giờ đã mạnh mẽ và đầy năng lượng tích cực. Cô tiếp tục hoạt động nghệ thuật; lan tỏa thông điệp về lòng nhân ái và sức mạnh của tình yêu thương.

Và phía sau hành trình ấy, luôn có một người phụ nữ thầm lặng – mẹ kế ; người đã dùng trái tim ấm áp để chữa lành tâm hồn “hoa khôi Hà Nội”.

Theo: Vietnamnet