Chiều 13/11 tại Hà Nội, trong chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô 2025”; nhiều giáo viên vùng sâu, vùng biên đã xúc động kể về thực trạng bữa trưa của học sinh; chỉ có mèn mén và rau cải, trong điều kiện trường học còn thiếu điện; nước và cơ sở vật chất tối thiểu
- Cô gái bức xúc vì đến trễ bị khách sạn Hà Nội từ chối, phải rời đi lúc 2h sáng
- Tiêm kích Su-30 Nga rơi khi huấn luyện ở Karelia
- Bối cảnh xã hội biến đổi nhưng giá trị Ngày Nhà giáo Việt Nam vẫn tròn ý nghĩa
Bữa trưa đạm bạc khiến người làm nghề gieo chữ day dứt
Chia sẻ tại chương trình, cô Giàng Thị Tuyến – giáo viên Trường Tiểu học Phú Lũng (Tuyên Quang) – không giấu được xúc động khi nhắc đến bữa trưa của học trò nơi vùng cao. 100% học sinh tại điểm trường là con em đồng bào dân tộc thiểu số, gia đình nghèo, kinh tế bấp bênh. Vì trường không có chế độ bán trú, các em phải tự mang cơm đến lớp.
“Có em may mắn thì có cơm trắng và chút thức ăn. Còn rất nhiều em chỉ mang theo một nắm mèn mén (ngô xay) và ít rau cải. Dẫu vậy, các em vẫn đi học đầy đủ, ngoan ngoãn và ham học,” cô Tuyến xúc động nói.
Nỗi lo của giáo viên không dừng ở việc dạy chữ. Việc chăm bữa ăn, giấc ngủ cho học trò cũng trở thành trách nhiệm và trăn trở của mỗi thầy cô. Phần lớn giáo viên của trường phải đi thuê trọ vì không có nhà công vụ. Quãng đường đến lớp dài và hiểm trở nhưng tất cả vẫn kiên trì bám bản, bám trò để duy trì sĩ số.
Điểm trường thiếu điện, thiếu nước – hành trình gieo chữ đầy thử thách
Hoàn cảnh tương tự diễn ra ở Nghệ An, tại điểm trường Huồi Mới (Mầm non Tri Lễ) – nơi 100% học sinh là người Mông. Cô Lầu Y Pay cho biết học sinh thường mang cơm trắng và ít rau đến lớp, thậm chí vào những ngày lạnh dưới 5 độ C, nhiều em vẫn mặc áo cộc đến trường.
Hạ tầng giáo dục cũng đứng trước nhiều thách thức. Đến năm 2023, điểm trường mới có điện; năm 2024 nhà trường tiếp tục kêu gọi mạnh thường quân khoan giếng nước phục vụ sinh hoạt. “Hiện vẫn còn hai điểm lẻ chưa có điện, nước và một điểm không có sóng điện thoại,” cô Y Pay chia sẻ.
Không chỉ thiếu thốn trong bữa ăn, việc dạy học cũng gặp nhiều bất cập. Cô Nguyễn Thị Mến – giáo viên mầm non ở xã Cán Tỷ (Tuyên Quang); cho biết nhà trường phải tận dụng lõi ngô; sỏi đá làm đồ dùng trực quan và đồ chơi cho trẻ. Mỗi dụng cụ thô sơ đều là nỗ lực sáng tạo để gieo kỹ năng và sự tự tin cho các em; những đứa trẻ vốn ít có cơ hội tiếp cận môi trường học tập đầy đủ.
Tấm lòng thầy cô tiếp sức để học trò nghèo không dừng bước đến trường
Phát biểu tại chương trình, Thứ trưởng Bộ GD&ĐT Lê Quân ghi nhận và gửi lời tri ân đến các thầy cô đang cống hiến tại vùng sâu, vùng xa, vùng biên giới. Ông nhấn mạnh Bộ đang triển khai đồng bộ nhiều giải pháp nhằm nâng cao chất lượng giáo dục khu vực khó khăn, trong đó có hệ thống trường nội trú, bán trú và chính sách hỗ trợ giáo viên.
“Tinh thần tận tụy và lòng nhân ái của những thầy cô vùng khó không chỉ giữ học sinh ở lại trường, mà còn thắp lên niềm tin, hình thành tương lai mới cho trẻ em nghèo,” Thứ trưởng Lê Quân nhấn mạnh khi trao Bằng khen cho 80 giáo viên tiêu biểu của chương trình “Chia sẻ cùng thầy cô 2025”.
Mong muốn lớn nhất của thầy cô nơi biên giới; vẫn rất giản dị: học trò có cơm ăn đủ no, áo ấm; đến trường và môi trường học tập an toàn; để hành trình chinh phục con chữ của các em không bị gián đoạn vì cái đói và cái rét.
Theo: Dân Trí

