Vụ việc Trần Huỳnh Kiệt – người chồng bị kết án tù vì quan hệ với vợ chưa đủ tuổi – nhưng được tạm hoãn thi hành án đang đặt ra nhiều góc nhìn pháp lý và xã hội.

Căn cứ pháp luật về hoãn thi hành án tù

Bộ luật Hình sự 2015 cùng với Luật Thi hành án Hình sự 2019 quy định rõ các trường hợp được tạm hoãn thi hành án. Cụ thể, người bị bệnh hiểm nghèo, phụ nữ mang thai hoặc nuôi con nhỏ, lao động duy nhất trong gia đình hoặc người phạm tội ít nghiêm trọng vì công vụ có thể được xem xét. Thời hạn hoãn thường tối đa là 1 năm, riêng trường hợp bệnh hiểm nghèo thì tính đến khi hồi phục sức khỏe.

Trong khi đó, Kiệt bị kết án theo khoản 2 Điều 145 với mức án 3 năm tù, khung hình phạt tối đa 10 năm. Đây là tội danh được phân loại “rất nghiêm trọng”, do vậy, việc xin hoãn thi hành án với lý do lao động duy nhất trong gia đình thường khó được chấp nhận. Chính vì thế, quyết định ban đầu của tòa khi bác đơn của Kiệt là hoàn toàn có cơ sở pháp luật.

Ý nghĩa của quyết định chấp nhận hoãn trong vụ án Kiệt

Điểm bất ngờ là sau khi xem xét lại, TAND khu vực 4 đã đồng ý cho Kiệt tạm hoãn thi hành án 1 năm và giao UBND phường Ninh Hòa giám sát. Đây không phải là sự “ưu ái” trái luật mà là minh chứng cho sự nhân văn trong xét xử.

Nhiều chuyên gia nhận định, quyết định này thể hiện sự linh hoạt trong áp dụng pháp luật, hướng đến bảo vệ quyền lợi chính đáng của vợ và con nhỏ. Khi gia đình có nguy cơ rơi vào khốn khó vì mất đi lao động chính, việc hoãn án giúp giảm bớt gánh nặng xã hội, đồng thời vẫn bảo đảm sau thời gian hoãn, bản án sẽ được thi hành. Đây là sự kết hợp giữa răn đe và nhân đạo – một đặc điểm đáng chú ý của hệ thống tư pháp Việt Nam.

Theo: Dân Trí

Từ Khóa: