Không biết mặt cha mẹ, Thái Bá Nguyên Vinh được các linh mục nhặt về nuôi từ lúc mới 3 ngày tuổi. Cậu bé bị bỏ rơi năm ấy giờ đã trở thành sinh viên ngành du lịch, Trường Đại học Khánh Hòa, với khát vọng viết tiếp ước mơ trên con đường học vấn.
- Cảnh sát xử phạt nữ tài xế để trẻ em ngồi trên nóc ô tô đang chạy
- Tiến sĩ người Việt vén màn sự thật đằng sau cạm bẫy “việc nhẹ,
- Áp thấp nhiệt đới gần Biển Đông mạnh lên thành bão
Từ đứa trẻ bị bỏ rơi đến mái ấm của tình thương
18 năm trước, một đứa trẻ đỏ hỏn bị bỏ lại bên vệ đường, không họ tên, không một lời nhắn nhủ. Sáu năm đầu đời, Vinh được các linh mục cưu mang, chăm sóc. Đến năm 6 tuổi, em được Nhà tình thương Hướng Dương (thuộc Sở Lao động – Thương binh và Xã hội Khánh Hòa) nhận nuôi. Từ đó, nơi đây trở thành gia đình duy nhất của cậu bé không cha không mẹ.
Tuổi thơ của Vinh gắn liền với tiếng chuông nhà thờ, những bữa cơm đạm bạc và tình yêu thương từ các sơ, các cha. Cậu chưa từng biết đến cảm giác được cha mẹ đón đưa hay sẻ chia sau mỗi giờ tan học. “Tôi không có ký ức nào về cha mẹ, chỉ có những người đã yêu thương, dạy dỗ mình lớn khôn. Có lúc tôi ghen tị với bạn bè, nhưng rồi học cách biến thiếu thốn thành động lực”, Vinh chia sẻ.
Vượt qua cô đơn, tìm lại hướng đi cho cuộc đời
Những năm học cấp 2, Vinh từng trải qua quãng thời gian khó khăn khi bị bạn bè cô lập vì hoàn cảnh. Cảm giác lạc lõng khiến cậu từng sa sút học tập, thậm chí có lúc muốn nghỉ học để đi làm.
Nhưng nhờ những lời động viên của các linh mục và các sơ, Vinh đã đứng dậy. Cậu hiểu rằng chỉ có tri thức mới giúp mình thoát khỏi mặc cảm và nghèo khó. Sau khi tốt nghiệp THCS, Vinh theo học Trường trung cấp Kỹ thuật Don Bosco Mỹ Thuận (Vĩnh Long), vừa học văn hóa vừa học nghề. Suốt ba năm, Vinh nỗ lực vươn lên và đạt danh hiệu học sinh giỏi hai năm cuối cấp.
Tân sinh viên Đại học Khánh Hòa và hành trình tự lập
Tốt nghiệp trung cấp, Vinh trở về Nha Trang, tiếp tục ôn thi và đậu vào ngành Du lịch, Trường Đại học Khánh Hòa. Giờ đây, khi đã tròn 18 tuổi, cậu phải rời mái ấm Hướng Dương để bắt đầu cuộc sống tự lập.
Không còn sự bảo bọc của mái nhà tình thương, Vinh phải tự trang trải học phí, sinh hoạt và sách vở. Dù vậy, ánh mắt cậu vẫn ánh lên niềm tin. “Tôi muốn trở thành hướng dẫn viên du lịch, đưa du khách đi khắp nơi, kể cho họ nghe về quê hương mình và câu chuyện rằng: dù khởi đầu từ đâu, nếu có nghị lực, ta vẫn có thể đi xa”, Vinh nói.
Hành trình của Thái Bá Nguyên Vinh là câu chuyện về nghị lực, tình người và niềm tin – minh chứng rằng đôi khi, tình thương có thể thay thế tất cả những gì cuộc đời đã lấy đi
Theo: Tuổi Trẻ