Site icon MUC News

Một sớm chùa quê: Hành trình tìm tâm an, giữ lòng sáng

Cảm nhận sự tĩnh lặng một sớm chùa quê. (Ảnh: AI)

Một sớm chùa quê, giữa tiếng chuông ngân và khói hương thoảng, tôi theo mẹ bước vào chốn thiền môn. Không cầu tài lộc, không xin danh vọng, tôi chỉ mong tìm lại tâm an, giữ cho lòng mình trong sáng giữa dòng đời hối hả.

Hành trình trở về chốn bình yên

Bạn đã bao giờ cảm thấy lạc lõng, khao khát một nơi để dừng lại, để thở, để nhớ mình là ai?

Với tôi, đó là một sớm chùa quê, nơi mỗi dịp đầu năm, tôi theo mẹ qua cổng chùa phủ rêu xanh. Ngôi chùa nhỏ nép dưới bóng bồ đề, chẳng ồn ào như những ngôi chùa lớn, chỉ có tiếng chuông ngân chậm, như lời nhắc nhở về sự tĩnh lặng giữa cuộc sống vội vã.

Mẹ tôi, với dáng đi chậm rãi, chẳng bao giờ mang theo mâm lễ lớn. Bà chỉ chắp tay, ngồi lặng trước tượng Phật, ánh mắt hiền từ như hòa vào ánh sáng ban mai. Một lần, tò mò, tôi hỏi:

— “Mẹ ngồi đây làm gì?”

Mẹ cười nhẹ:
— “Để lòng mình lắng lại, con ạ.”

Câu nói ấy, khi ấy tôi chưa thấm, nhưng giờ đây, nó như ngọn đèn soi lối.

Một sớm chùa quê không phải là hành trình cầu xin. Đó là lúc ta bắt đầu học cách buông bỏ những muộn phiền, nhìn lại chính mình, và tìm về một góc tâm hồn trong veo. Ở chốn ấy, tôi học được rằng tâm an chính là điều quý giá nhất.

Ở chốn ấy, tôi học được rằng tâm an chính là điều quý giá nhất. (Ảnh: AI)

Chùa quê – Nơi buông bỏ, không phải cầu xin

Ta vẫn biết chùa quê là nơi người ta tìm về để gột rửa tâm hồn. Nhưng ngày nay, nhiều người đến chùa với tâm thế “đặt cọc niềm tin”.

Ngày rằm tháng Giêng, các ngôi chùa lớn thường đông đúc, khói hương nghi ngút. Người ta chen lấn, khấn vội, thậm chí thuê người lễ thay, mong cầu tài lộc, thăng quan, hay xua vận đen. Nhưng rời chùa, lòng họ có thật sự nhẹ nhàng?

Mẹ tôi khác. Bà chẳng khấn gì, chỉ lặng lẽ chắp tay, cúi đầu. Tôi từng hỏi:

— “Mẹ không cầu gì sao?”

Mẹ đáp:
— “Cầu gì đâu, con. Lên chùa quê để buông bớt những nặng nề.”

Lời mẹ giản dị, nhưng khiến tôi suy ngẫm. Phật không phải người ban phát danh vọng, cũng chẳng trọng lễ vật. Phật là sự tĩnh tại trong mỗi người. Chùa quê là nơi ta học cách nhìn đời bằng đôi mắt hiền hòa, buông bỏ những tham – sân – si đang trói buộc tâm hồn.

Soi lòng mình để sống tử tế

Dưới mái chùa quê, giữa tiếng chuông ngân, tôi học cách đối diện với chính mình.

Năm qua, tôi đã sống thế nào? Có lời nói nào vô tình làm tổn thương ai? Có nỗi giận nào tôi giữ quá lâu?

Một lần, tôi cãi nhau với một người bạn thân, lòng nặng trĩu hàng tháng trời. Nhưng trong không gian tĩnh lặng của một sớm chùa quê, tôi nhận ra: giận hờn chẳng giải quyết được gì, chỉ làm tâm mình vẩn đục. Tôi nhắn một lời xin lỗi, và lạ thay, lòng tôi nhẹ đi, như trút được gánh nặng.

Đi chùa đầu năm không phải để xin Phật điều gì, mà là để tự hỏi:
Ta có đang sống tử tế?

Những câu hỏi ấy, không ai trả lời thay tôi, cũng như không ai có thể cầu thay tôi một đời thiện lành. Một sớm chùa quê là hành trình tự gột rửa, tự hóa giải những khúc mắc trong tâm. Khi lòng trong, mọi chông gai ngoài đời dường như cũng bớt sắc nhọn.

Đi chùa đầu năm không phải để xin Phật điều gì, mà là để tự hỏi: Ta có đang sống tử tế? (Ảnh: AI)

Tâm an – Chìa khóa của bình yên

Mẹ tôi chẳng bao giờ cầu xin, nhưng lạ thay, bà luôn sống an nhiên. Nhà không dư dả, nhưng ánh mắt mẹ luôn bình thản.

Một lần, tôi hỏi bí quyết. Mẹ bảo:
— “Khi lòng không tranh đua, không vướng bận, đời tự khắc nhẹ nhàng.”

Câu nói ấy như khắc sâu trong tôi.

Người xưa nói:
“Tâm an vạn sự an.”

Tâm an không phải là tránh được sóng gió, mà là giữ được lòng mình vững chãi giữa giông bão. Một sớm chùa quê dạy tôi rằng sự an ấy đến từ bên trong – từ việc buông bỏ những ganh đua, những lo toan không đáng.

Chùa không hứa hẹn cho ta tiền bạc hay danh vọng, nhưng cho ta một nơi để lắng lòng, để tìm lại chính mình.

Lời mẹ, tiếng chuông – Dẫn một lối lành

Một sớm chùa quê lại đến, như vòng tuần hoàn có chút vô thường, tôi vẫn thấy bóng dáng mẹ. Dưới bóng bồ đề, mẹ ngồi lặng, chẳng khấn, chẳng nói. Tôi biết, bà đang trò chuyện với lòng mình.

Và tôi cũng học theo, để những lo toan đời thường tan biến trong tiếng chuông chùa.

Tôi từng đến những ngôi chùa lớn, từng đứng trước những pho tượng Phật vàng rực. Nhưng chẳng nơi đâu để lại dấu ấn sâu đậm như chùa quê, nơi tôi đi bên mẹ, học cách sống chậm, sống sâu, sống lành.

Mẹ không để lại gia tài lớn, nhưng cho tôi một bài học vô giá:

Một sớm chùa quê không phải để cầu tài lộc, mà để giữ lòng sáng, sống một đời tử tế.

Một lần chậm lại, để thấy mình

Bạn đã bao giờ tìm về một sớm chùa quê?

Hãy thử một lần bước chậm, lắng nghe tiếng chuông, và để lòng mình nhẹ lại. Có thể, bạn sẽ tìm thấy điều mình thực sự cần – không phải tiền bạc, mà là tâm an và một trái tim biết yêu thương.