Site icon MUC News

Mùa sen nở quê tôi

Mùa sen quê tôi. (Ảnh: AI)

Có những mùi hương không cần gọi tên – chỉ thoảng qua cũng đủ khiến lòng người dịu xuống. Mùa sen nở quê tôi là như thế: một hành trình trở về những gì trong lành nhất, nơi từng hơi thở cũng thấm đượm sự tinh khôi của đất trời và ký ức.

Hương sớm mai – Khi sen khẽ chạm vào lòng người

Có những buổi sớm tháng Sáu, tôi thức dậy ở làng quê miền Bắc, trong tiếng gà gáy nhịp nhàng, tiếng chim sẻ ríu ran dưới mái hiên, và mùi khói bếp lẫn trong làn sương mỏng. Từ ngoài ngõ, một làn hương sen nhẹ nhàng len vào cửa sổ, không nồng, không gắt – chỉ đủ để người ta khẽ hít vào, rồi thấy lòng mình dịu lại như mặt ao vừa ngừng gợn sóng.

Sen không gọi người ta tỉnh dậy bằng âm thanh, mà bằng cảm giác. Một cảm giác mát lành như giọt sương đầu lá, thanh khiết như ánh nắng xuyên qua kẽ lá cau. Trong khoảnh khắc mơ hồ giữa tỉnh và mộng, tôi không rõ mình đang nằm trên giường hay đang trôi giữa một miền bình yên xa thẳm – nơi có sen, có gió, có tuổi thơ yên ả.

Hồ sen hồng.(Nguồn: bonn)

Làng xưa – Nơi ký ức ủ hương sen và sự êm đềm

Làng tôi ngày ấy không có gì quá đặc biệt, chỉ là những con đường đất, mái ngói rêu phong và ao sen trải dọc bờ tre. Nhưng mỗi độ sen nở, làng lại như được phủ lên một tầng hương mỏng – thứ hương tinh khôi không phô trương, mà cứ nhẹ nhàng thấm vào không khí, vào nhịp sống, vào lòng người.

Sáng sớm, khi bà còn nhóm bếp, mẹ đã ra đồng. Gió từ ao sen lùa qua, mang theo mùi hương ngát nhẹ, hòa cùng tiếng giã cua, tiếng dao chẻ cau, tiếng nước chảy róc rách từ lu sau hè. Khi ấy, hương sen không để ngắm – mà để sống cùng. Nó hiện diện trong mọi chuyển động thường nhật, như người bạn cũ không cần lời.

Mùa sen nở quê tôi – Từ cõi bùn nở ra điều tinh khiết

Sen lớn lên từ bùn, nhưng chưa từng vương bụi. Mỗi bông sen là một sự tinh khôi bền bỉ – một minh chứng cho việc có thể sống giữa cõi trần mà không bị trần tục làm lu mờ. Dưới nắng hè chang chang, sen vẫn đơm hoa kết đài, vẫn vươn lên từ bùn đất, từ gió mưa – như một cách lặng lẽ mà kiêu hãnh để khẳng định vẻ đẹp bên trong.

Càng nhìn sen, càng thấy lòng mình an tĩnh. Trong cái cánh mỏng manh ấy, có sức mạnh của sự nhẫn nại, của việc không tranh giành, không cần nổi bật, mà vẫn khiến người khác phải dừng lại, phải hít một hơi thật sâu để thấy đời đáng sống.
Nhịp sống quê chậm rãi như chính cách sen nở: từ tốn, an nhiên. Mỗi cánh hoa mở ra như một nhịp thở sâu – nhắc ta rằng có những khoảnh khắc, chỉ cần lặng đi và thở thật chậm, cuộc sống sẽ tự êm đềm lại.

Đầm sen hồng.(Nguồn: bonn)

Mùa sen nở quê tôi – Một lần được chạm vào sự đủ đầy

Khi sen nở, làng tôi như chậm lại. Bà kê ghế ra hiên; vừa đơm cau vừa bảo: “Mùa này, mùi hương làm người ta dễ nhớ.” Trẻ con thì hái gương; cười vang cả trưa hè. Mẹ tôi đi ngang ao sen; tay vẫn xách giỏ rau; mà mắt thì lặng ngắm – ánh nhìn sâu như đang soi thấy cả tuổi trẻ mình trong đó.

Không ai ngắm sen mà vội. Không ai sống một mùa sen mà không có lúc lặng đi, để nhìn lại chính mình. Mỗi cánh sen mở ra; như một lời rủ rê: “Ngồi xuống đây, hít một hơi, và để lòng mình được nhẹ.”

Giữ lại hương sen như giữ một phần lành trong tim

Rồi sen cũng tàn. Cánh hoa rơi xuống mặt nước, lặng lẽ và an nhiên. Nhưng hương – hương ấy còn mãi. Trong tim tôi, trong chiều hè nào đó; giữa phố thị xô bồ, nếu một cơn gió thoảng qua mà mang theo mùi hương ấy; tôi biết – mình vẫn còn một chốn để trở về.

Mùa sen nở quê tôi không rực rỡ, không ồn ào. Nhưng chính sự nhẹ nhàng ấy lại khắc sâu vào lòng. Như một lời thì thầm của đất trời: “Có những thứ không cần cố gắng giữ; vẫn luôn ở lại – nếu ta chịu dừng lại và lắng nghe.”
Giữa đời, tôi mang theo hương sen như một mảnh ký ức chữa lành – không để trốn khỏi thực tại; mà để sống trong thực tại ấy – êm hơn; tĩnh hơn, và biết ơn