Site icon MUC News

Nguyệt Lão se tơ: Điển cố về duyên phận hôn nhân

Nguyệt lão - dây tơ hồng

Dây tơ hồng và điển cố Nguyệt Lão se tơ (Ảnh: internet)

Nguyệt Lão trong cổ thư Tục U Quái Lục gắn với câu chuyện thời Đường, qua đó hình thành quan niệm rằng hôn nhân của con người được sợi tơ đỏ định mệnh âm thầm an bài.

Nguyệt Lão và cuộc gặp gỡ dưới ánh trăng

Theo Tục U Quái Lục;đời Đường có chàng trai tên Vi Cố. Trong một chuyến đi đến thành Tống, chàng nghỉ trọ tại điếm mé Nam. Đêm khuya, dưới ánh trăng yên tĩnh;Vi Cố trông thấy một cụ già cầm cuốn sách lớn; lấy ánh trăng mà đọc. Lấy làm lạ;chàng tiến đến hỏi chuyện. Cụ già cho biết đó là “hôn phổ”; ghi chép duyên phận của nam nữ trong thiên hạ.

Khi Vi Cố để ý đến những sợi dây đỏ trong túi; cụ giải thích đó là tơ dùng để se duyên vợ chồng. Dù đôi bên vốn xa l;, từng đối nghịch hay bị ngăn cách bởi núi sông; một khi sợi tơ đã buộc thì duyên phận tất sẽ thành. Lời nói ấy phản ánh niềm tin lâu đời của người xưa: hôn nhân không chỉ do con người toan tính; mà dường như còn là an bài của số mệnh.

Nguyệt lão se tơ (Ảnh; Muc new )

Nguyệt Lão và lời tiên đoán lạ lùng

Sau cuộc trò chuyện;cụ già dẫn Vi Cố ra chợ và chỉ vào một bà lão mù đang bồng một bé gái chừng ba tuổi; khẳng định đó chính là người sẽ nên duyên cùng chàng trong tương lai. Lời tiên đoán bất ngờ khiến Vi Cố sững sờ; rồi nhanh chóng chuyển thành bực tức. Với tâm lý của một người trẻ thời bấy giờ; chàng cho rằng đó là lời nói thiếu đứng đắn;mang ý trêu ghẹo và làm tổn hại danh dự.

Trong cơn nóng nảy; Vi Cố đã sai gia nô tìm cách loại bỏ mối ràng buộc mà chàng cho là vô lý ấy. Người hầu tuân lệnh; tiến đến đứa trẻ và hành thích vội vàng, để lại một dấu vết không thể xóa mờ. Hành động ấy; cho thấy nỗ lực tuyệt vọng của con người khi muốn phủ nhận điều mình không tin. Tuy nhiên; chính chi tiết này lại nhấn mạnh thông điệp của câu chuyện: càng tìm cách chống lại duyên số;con người càng bị cuốn sâu hơn vào vòng xoáy đã được an bài từ trước.

Nguyệt Lão và sự ứng nghiệm của duyên số

Mười bốn năm sau; Vi Cố kết hôn với con gái của Vương Thái, thứ sử Tương Châu. Người vợ dung mạo xinh đẹp; nết na, nhưng giữa hai hàng lông mày có một vết sẹo nhỏ. Khi Vi Cố hỏi rõ; nhạc phụ kể rằng thuở bé; nàng từng được bà vú nuôi bồng đi chợ thì gặp kẻ vô lại làm bị thương; Vi Cố hỏi lại và được xác nhận người vú nuôi ấy chính là một bà lão mù.

Nghe xong; Vi Cố bàng hoàng nhớ lại chuyện cũ và kể lại toàn bộ cho gia đình. Sự trùng hợp khiến mọi người đều kinh ngạc. Từ đó, Vi Cố càng trân trọng người vợ bên mình; xem cuộc hôn nhân như minh chứng cho chữ “duyên”. Câu chuyện nhanh chóng lan truyền khắp thành Tống;điếm mé Nam được gọi là “điếm hôn nhân”, còn hình tượng ông lão se tơ trở thành biểu trưng cho niềm tin rằng duyên vợ chồng vốn đã có an bài; khó lòng cưỡng lại.