Nụ cười của cha mẹ chẳng cần lời hứa hẹn, cũng chẳng đòi hỏi điều lớn lao. Chỉ cần con trở về, ngồi lại bên mâm cơm, nghe vài câu chuyện cũ, là nếp nhăn nơi khóe mắt họ như giãn ra, lòng như trẻ lại. Bài viết là một lát cắt sâu lắng về thứ hạnh phúc giản dị – khi con về và cha mẹ vẫn còn đó để chờ.
- Mẹ tôi – Một dòng sông không tiếng, một ngọn núi không lời
- Màu nâu phong thủy: 3 con giáp hè hút lộc, vượng tài
- Đà Nẵng đề xuất thử nghiệm tài sản số, tiền số tại Trung tâm tài chính quốc tế
Tuổi già như buổi hoàng hôn – dịu dàng, trầm lắng, đôi khi hiu quạnh… Nhưng cũng chính tuổi ấy, khi con cháu trở về, lại trở thành một khoảnh khắc rực rỡ nhất trong ngày, trong đời.
Bố mẹ tôi đã ngoài 80. Ở cái tuổi tóc bạc da mồi, mọi nhu cầu vật chất đều trở nên giản đơn. Họ không cần tiền bạc, không cần quà to, chỉ cần một điều duy nhất: thấy con cháu trở về, thấy sân nhà rộn tiếng cười, thấy bữa cơm đông đủ người thương. Đó chính là nơi “nụ cười của cha mẹ” nở rộ – nhẹ nhàng mà sâu sắc, lặng thầm mà ấm áp.
Khi con về, nếp nhăn cũng biết mỉm cười
Vừa thấy chiếc xe quen từ đầu ngõ, mẹ tôi đã chực đứng dậy, đôi chân yếu run nhưng ánh mắt bừng sáng. Bố từ trong nhà cũng chậm rãi ra hiên, chống gậy bước xuống sân, nụ cười như lan dần trên khuôn mặt đã nhiều nếp gấp. Không cần nói gì nhiều, chỉ là tiếng mẹ khe khẽ: “Các con về rồi à…”
Câu nói tưởng như bình thường, nhưng chứa đựng biết bao nỗi mong chờ. Ánh mắt bố mẹ tôi hôm đó rạng rỡ như chưa từng có tuổi già, như người trẻ được gặp lại cố nhân. Nụ cười của cha mẹ lúc ấy chính là điều giản dị nhất mà cũng quý giá nhất.
Quả mít chín và trái tim đầy thương nhớ
Ngoài vườn, quả mít đã ngả vàng, hương thơm phả ra dìu dịu. Đáng ra nó đã được cắt từ giữa tuần, nhưng ông nhất quyết bảo để đợt cho tụi nhỏ về trảy. Thật may, quả mít đã chín kỹ đến mức không cần dùng sức – chỉ xoáy nhẹ phần cuống đã long ra. Cả nhà vây quanh, đám nhỏ được dịp xúm vào cắt thử vài miếng nhỏ, nhưng lại vụng về khiến nhựa mít dính đầy tay rồi quệt luôn lên áo. Mẹ nhìn mà vừa buồn cười vừa cảm thán: “Lần sau bổ mít bà cho mượn cái áo nâu của ông!”
Câu chuyện ấy giản dị, mộc mạc, nhưng sâu sắc như chính tình yêu thương mà bố mẹ tôi dành cho con cháu – thầm lặng, chờ đợi, và vỡ òa trong niềm vui khi cả nhà sum vầy.
Bữa cơm chiều và những câu chuyện cũ chưa bao giờ cũ
Bữa cơm chiều hôm ấy không có sơn hào hải vị; nhưng lại đầy đặn tình yêu thương của ông bà. Có bát canh mùng tơi nấu tôm – mà tôm là do bà dặn bác hàng xóm đánh lưới mang sang từ sáng sớm. Con gà luộc là gà nhà nuôi, được ông lựa từ tuần trước, bảo để dành khi các con về. Cơm canh hôm ấy tuy đơn sơ mà đầy đủ; bởi ông bà luôn muốn khi con cháu về; mâm cơm phải đủ đầy – không chỉ là thức ăn; mà còn là cả tình yêu thương chất chứa bao ngày mong đợi.
Và như thường lệ, bữa cơm ấy không thể thiếu một “tiết mục” đặc biệt: màn hồi ký về những chiến tích oanh liệt của đám trẻ ngày xưa. Vừa ăn; ông bà vừa say sưa kể lại chuyện cũ – những trò nghịch ngợm thuở ấu thơ của lũ con; trong đó có tôi – đứa con nay đã là mẹ của hai đứa nhỏ. Ông kể chuyện tôi ngày xưa đội nón rơm, ống thấp ống cao, lẽo đẽo theo các anh chị quậy banh cả xóm mà tôi không khỏi phì cười. Hóa ra mình cũng từng hồn nhiên, bướng bỉnh và nghịch ngợm đến thế.
Lũ trẻ ngồi nghe háo hức, mắt sáng rỡ như vừa phát hiện một phiên bản “siêu nhân” khác của mẹ. Không khí mâm cơm vừa đầm ấm vừa rộn rã tiếng cười – tiếng cười của ký ức được khơi lại, tiếng cười làm bừng sáng cả buổi chiều quê mùa hè.
Nụ cười của cha mẹ – món quà vô giá
Tôi chưa từng thấy bố tôi cười nhiều như hôm đó. Cười trong bữa cơm, cười khi bóc múi mít, cười khi nhìn cháu chơi đùa. Nụ cười ấy không ồn ào; nhưng lấp lánh và bền bỉ như ngọn đèn dầu mẹ vẫn hay thắp mỗi tối – âm ỉ; dịu dàng và ấm lòng.
Mẹ thì không hỏi nhiều; chỉ nhẹ nhàng dặn tôi: “Con vào buồng trong kia có điều hòa đấy, nghỉ chút cho đỡ mệt. Tối nay muốn ăn gì để mẹ chuẩn bị.” Những câu nói tưởng như vụn vặt; nhưng lại là cách mẹ thể hiện thương yêu – không cần nói “mẹ nhớ con”; chỉ cần sắp sẵn mọi thứ chu đáo là đủ.
Đừng để cha mẹ chỉ còn gặp con trong giấc mơ
Tuổi 80 là tuổi của đợi chờ. Đợi con về, đợi bữa cơm đông đủ, đợi một tiếng gọi “bố mẹ ơi” vang trong gian nhà nhỏ. Nếu bạn còn may mắn có cha mẹ bên đời, đừng để những lần trở về là quá trễ.
Chỉ cần một bữa cơm ấm, một cái ôm nhẹ, một câu chuyện xưa được nhắc lại… cũng đủ để nụ cười của cha mẹ sáng lên như nắng sau mưa.
Nụ cười của cha mẹ khi con về
Khi chúng tôi rời đi, trời đổ cơn mưa lất phất. Bố mẹ tôi lội mưa ra tận cổng, tay chống gậy, đứng bên lề đường tiễn. Không lời giục giã, không cái vẫy tay lớn, chỉ là ánh mắt dõi theo, lặng lẽ. Qua gương chiếu hậu; tôi thấy hai dáng hình quen thuộc nhỏ dần trong màn mưa nhạt – gầy guộc; run run mà vẫn đứng đó; như muốn níu giữ chút nắng ấm gia đình vừa ghé qua.
Tôi nuốt một tiếng thở dài; quay sang nhìn hai đứa nhỏ đang lim dim trên ghế sau; khẽ hỏi: “Tháng sau mình lại về thăm ông bà nhé?” Không ai trả lời, nhưng lòng tôi thì đã sẵn một lời hứa không thành tiếng.
Nụ cười của cha mẹ – chính là món quà tinh khôi nhất ta có thể mang theo suốt cuộc đời.