Site icon MUC News

Tớ từng ghét củ hành — Từ “chối bỏ” đến học cách “thương”

Ảnh minh họa (Nguồn: AI)

Không phải thứ gì đắng cũng đáng ghét. Có khi nó chỉ đang đợi ta hiểu thêm một chút, giống như tớ từng ghét củ hành, giờ thì… “thân nhau” lắm!

Tớ từng ghét củ hành, cứ thấy hành là tớ gạt ra

Tớ từng ghét củ hành. Nhất là hành lá – thứ màu xanh hăng hăng mà các cô, các bà hay rắc lên mọi món ăn. Từ bát phở đến chén canh, cứ có hành là tớ gạt ra một góc. Mùi của hành làm tớ khó chịu, vị thì hơi đắng, cảm giác như không ăn vào cũng chẳng ảnh hưởng gì. Vậy nên, trong bữa ăn, hành là thứ tớ không bao giờ tự nguyện ăn.

Tớ thấy củ hành chẳng có gì hay ho. Vừa khiến tớ cay mắt lúc các cô cắt, vừa hay bị vương vãi khắp nơi trong bếp. Nhìn củ hành xù xì, khô khốc, thật sự chẳng đáng để thích.

Ảnh minh họa (Nguồn: ygroup)

Một gợi ý đơn giản làm thay đổi suy nghĩ

Có một hôm, khi đang dọn bếp với mẹ, tớ được mẹ gợi ý thử khám phá các loại gia vị trong nhà. Thay vì gạt qua mọi thứ như thường, tớ bắt đầu để ý hơn. Mỗi lọ, mỗi hũ đều có màu sắc và mùi hương riêng. Nhưng ánh mắt tớ vẫn dừng lại ở rổ củ hành khô – quen thuộc nhưng cũng là thứ tớ… ghét nhất.

Tớ nghĩ: “Nếu cứ ghét mãi mà không hiểu gì thì có vẻ hơi… lười biếng nhỉ?” Thế là tớ quyết định chọn hành làm nhân vật chính để điều tra.

Củ hành giỏi hơn tớ tưởng

Tớ lật đật tìm hiểu thử xem cái củ mà tớ không ưa ấy rốt cuộc có gì hay ho. Tưởng chỉ biết làm tớ cay mắt, ai dè củ hành lại giỏi ra trò nha!

Thứ nhất, hành có thể giúp người bị cảm thấy đỡ hơn. Có người sốt run cầm cập, ăn cháo hành là khỏe lại luôn. Tớ nghĩ bụng: “Ồ, thế lần sau mà bà bị cảm, chắc tớ sẽ xung phong… bóc hành!” – dù biết chắc là sẽ cay xè mắt như mọi lần.

Thứ hai, hành làm bụng dễ chịu. Nhiều người ăn no quá, ợ hoài không hết, mà có hành thì lại đỡ. Tớ không hiểu sao một củ hành nhỏ xíu mà lo được nhiều việc đến vậy – giống như kiểu siêu nhân trong nhà bếp!

Rồi còn nữa nè: hành giúp món ăn trông đẹp hơn. Như bát canh trứng mà không có hành thì cứ… nhạt nhẽo kiểu gì ấy. Rắc lên mấy cọng hành là nhìn vui mắt hẳn. Tớ còn phát hiện: hành cũng có thể đuổi muỗi nữa! Thiệt đó, có người nói đập dập hành rồi để trong phòng là muỗi tránh xa luôn. Ghê chưa!

Ảnh minh họa (Nguồn: AI)

Tớ nhìn lại củ hành trong rổ, thấy nó không còn xấu xí như hôm qua nữa. Vẫn là cái vỏ nâu nâu, đầu tua tủa như tóc rối, nhưng tớ bắt đầu thấy… hơi thương thương rồi. Cũng không hiểu sao – chắc là do hôm nay tớ hiểu được “bạn ấy” biết làm nhiều điều tốt lắm.

Tớ thử thay đổi – từng chút một

Từ hôm ấy, tớ không còn gạt hành ra khỏi bát nữa. Ban đầu vẫn chưa dám ăn, nhưng ít nhất tớ để yên cho nó nằm đó. Có hôm, ăn bát phở có hành, tớ thử nhai một miếng. Ừ thì, vẫn hăng đấy, nhưng cũng không đến nỗi ghê như tớ tưởng. Ăn thêm vài lần, tớ thấy nó cũng… hợp với nước dùng ra phết.

Bữa nào mẹ hỏi “có cần mẹ bỏ hành không?”, tớ còn nói “thôi, để nguyên đi ạ, con đang tập ăn!”. Cũng hơi oách chứ bộ.

Từ củ hành đến bài học nhỏ

Giờ thì tớ không còn thấy củ hành là đáng ghét nữa. Có lẽ, không phải thứ nào đắng cũng xấu. Có khi nó chỉ đang chờ ai đó chịu khó hiểu mình một chút. Như tớ – và củ hành – cuối cùng cũng làm bạn được rồi.

Biết đâu, mai kia tớ còn tìm thấy thêm nhiều “người bạn” từng bị tớ gạt ra chỉ vì chưa hiểu rõ.