Bạn còn nhớ Trung thu tuổi thơ của mình không? Một chiếc đèn tự làm, một tâm trạng hồi hộp chờ phá cỗ, một đêm rước đèn rộn ràng… Những ký ức ấy, liệu trẻ em hôm nay còn được cảm nhận trọn vẹn?
- Trò chơi dân gian Việt Nam – Hồn cốt tín ngưỡng trong mỗi ván chơi
- Những điều “ngớ ngẩn” ai cũng từng tin khi còn nhỏ
- Tuyên chiến với hàng giả: Quét sạch thuốc và thực phẩm giả
Ký ức tuổi thơ về một Trung thu không thể nào quên
Tôi lớn lên giữa một làng quê thanh bình, nơi ánh trăng rằm tháng Tám luôn là thứ ánh sáng đẹp nhất đời tuổi thơ. Cứ đến đầu tháng 8 âm lịch, lũ trẻ chúng tôi đã bắt đầu háo hức: mong chờ chiếc đèn ông sao mẹ làm bằng giấy bóng kính đỏ, trông ngóng tiếng trống múa lân vang lên từ đầu ngõ.
Có một Trung thu tuổi thơ tôi mãi chẳng quên. Năm đó, mẹ tôi tự tay vót tre, dán giấy, lắp cây nến bé xíu vào giữa chiếc đèn năm cánh cho tôi. Buổi tối, cả xóm tụ họp ở sân đình, chúng tôi nối đuôi nhau rước đèn quanh làng, ánh sáng lung linh lấp lánh, tiếng hát vang vang khắp ngõ nhỏ.
Đến giờ phá cỗ, các mẹ trải những tấm chiếu giữa sân, bày mâm cỗ trông trăng với vài trái chuối, múi bưởi, bánh nướng, bánh dẻo và mía cắt khúc. Lũ trẻ ngồi thành từng hàng dài, háo hức chờ đến lượt được phát quà. Có khi chỉ là một khúc mía, một miếng bánh hay bịch kẹo nhỏ, nhưng đứa nào cũng cười tít mắt, rạng rỡ như vầng trăng tròn trên cao. Những ký ức ấy đã in sâu vào lòng tôi – giản dị, thân thương và không thể thay thế.
Tết Trung thu – Hơn cả một ngày hội trẻ thơ
Khi còn nhỏ, Trung thu với tôi đơn giản là phá cỗ, rước đèn và được ăn bánh nướng, bánh dẻo. Nhưng lớn lên, tôi mới hiểu Trung thu không chỉ là ngày hội dành riêng cho con trẻ, mà còn là dịp để kết nối các thế hệ, giữ gìn mạch chảy văn hóa truyền thống.
Trong đời sống người Việt, trăng rằm tháng Tám là biểu tượng của sự đoàn viên. Bởi vậy, Tết Trung thu không chỉ mang ý nghĩa vui chơi mà còn là Tết sum vầy – một dịp để ông bà, cha mẹ, con cháu trở về bên nhau, sẻ chia ấm áp giữa nhịp sống tất bật.
Ở làng quê, người lớn dọn sân, trẻ em làm đèn ông sao, cùng nhau rước đèn quanh xóm. Tiếng trống lân vang rộn, trò chơi dân gian như kéo co, bịt mắt bắt dê, rồng rắn lên mây… làm sáng bừng sân đình đêm trăng. Mâm cỗ trông trăng với trái cây dân dã được tạo hình thỏ ngọc, cá chép, bánh nướng bánh dẻo được cắt chia đều, từng khúc mía, viên kẹo được trao tay – vừa vui, vừa ấm lòng.
Không chỉ là ngày vui của trẻ nhỏ, Trung thu còn là nơi hội tụ ký ức, tình thân, và là chiếc cầu giữ lại những nét đẹp văn hóa đang dần phai trong đời sống hiện đại.
Gìn giữ Trung thu tuổi thơ – Trao cho trẻ những mùa trăng đáng nhớ
Ngày nay, không ít trẻ em lớn lên giữa phố thị nhưng chưa từng được rước đèn – một hoạt động từng là linh hồn của Trung thu tuổi thơ.
Trung thu xưa – vật chất còn nhiều khó khăn. Trẻ em phải tự làm đèn ông sao, đèn lon, đèn giấy dầu. Có đứa có đèn, có đứa không – vậy là rước chung một chiếc, vẫn vui rộn ràng. Những đêm Trung thu ấy là đêm của tiếng cười, những trò chơi tập thể, của sự sẻ chia và gắn bó. Ký ức vì thế trở nên sâu sắc, trở thành một miền thương nhớ suốt đời.
Còn ngày nay, chỉ cần vài chục nghìn là mua được một chiếc đèn điện lấp lánh. Nhưng Trung thu lại thiếu đi sự kết nối. Trẻ có đèn riêng, nhưng hiếm khi rước cùng nhau. Ít nơi tổ chức trò chơi tập thể, phá cỗ cộng đồng. Mỗi người có phần quà; nhưng ký ức thì lẻ loi, vụn vặt – khó tạo nên một kỷ niệm đọng lại sâu sắc trong lòng.
Chính vì vậy, cần khơi lại những hoạt động truyền thống: tổ chức rước đèn; trò chơi dân gian, phá cỗ cộng đồng tại các khu phố, trường học. Khi trẻ được sống trong không khí sẻ chia; cùng vui; cùng nhớ, Trung thu tuổi thơ mới thật sự trở thành mùa trăng đáng nhớ trong hành trình khôn lớn.
Tết Trung thu – Truyền thống giữ lửa văn hóa Việt
Trung thu tuổi thơ không chỉ là một ngày hội rước đèn phá cỗ. Đó là một phần hồn dân tộc – nơi hội tụ của tình thân; của ký ức tập thể, của những giá trị văn hóa lặng lẽ mà sâu sắc.
Dẫu xã hội đổi thay; cuộc sống hiện đại mang đến cho trẻ em nhiều tiện nghi hơn; nhưng những mùa trăng truyền thống – với tiếng trống lân; ánh đèn giấy mộc mạc; những trò chơi dân gian và sự sẻ chia cộng đồng; vẫn là điều mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng xứng đáng được trải nghiệm.
Nếu những mùa Trung thu ấy dần phai nhạt trong ký ức của thế hệ hôm nay; thì tương lai sẽ ra sao khi con trẻ lớn lên mà thiếu vắng một miền ký ức đẹp đẽ – nơi gắn kết; sẻ chia, nơi cảm nhận được sự ấm áp của cộng đồng?
Chúng ta – những người lớn của hôm nay – không chỉ kể lại cho con trẻ về Trung thu tuổi thơ; mà còn cần hành động: bảo tồn; khơi dậy và phát huy những nét đẹp truyền thống trong từng khu phố, mái trường, mái nhà. Để mỗi mùa trăng rằm không trôi qua hờ hững; mà trở thành một phần đáng nhớ trong hành trình khôn lớn của trẻ.
Giữ gìn Tết Trung thu truyền thống – là giữ lại một phần hồn Việt. Là thắp lên trong trái tim con trẻ những ánh sáng lung linh – không chỉ từ chiếc đèn lồng; mà từ cả một tuổi thơ đong đầy ký ức.