Tuổi thơ oanh liệt của bạn có từng gắn liền với những trò nghịch ngợm khiến người lớn chỉ biết lắc đầu? Có thể bạn từng chọc tổ ong, trèo cây trốn tìm đến tối mịt… Những trò tưởng chừng nghịch dại ấy, lại chính là kho báu ký ức không bao giờ phai trong hành trình lớn lên.
- Thành tích ảo: Áp lực mùa thi và những lớp áo giáp nặng nề
- Tục treo câu đối – Hoành phi nét đẹp trong nhà thờ họ
- Cổng trời Đông Giang – Kiệt tác giữa đại ngàn
Tóm tắt nội dung
Những trò quậy kinh điển làm nên “tuổi thơ oanh liệt”
Tuổi thơ oanh liệt của chúng tôi không gắn với điện thoại thông minh hay trò chơi điện tử. Nó nằm dưới gốc cây bàng, trong bờ rào nhà hàng xóm, giữa những trưa hè rát nắng mà bọn trẻ vẫn rủ nhau “chơi lớn”.
Chúng tôi từng đào hố giữa sân để đặt bẫy… chính mình, lấy ống đu đủ làm súng thần công, khoe con quay “xịn” hay tự phong làm “tư lệnh” chạy khắp xóm. Trò trốn tìm cũng đầy kỷ niệm – có lần tôi leo lên cây bàng núp đến tận tối, không ai tìm ra, cuối cùng phải nhờ người lớn đến “giải cứu”.
Có lần đốt đống rơm vì bị thách, lần khác thì đột nhập vườn trộm quả, rách hết áo vẫn coi là chiến công. Trộm đài sen, bắt chai bắt hến – trò nào cũng rộn tiếng cười, thi nhau khoe “chiến lợi phẩm”.
Những chiều hè ấy, nắng vàng rực và tiếng cười như chói cả xóm. Tuổi thơ chúng tôi lớn lên từ những trò nghịch dại, những vết trầy đầu gối, và những buổi chiều không cần wifi – chỉ cần một bãi đất trống và vài đứa bạn đủ “liều” để cùng nhau tạo nên cả một vùng ký ức chẳng thể phai.

Khi lý lẽ trẻ con gặp trận đòn người lớn
Chuyện gì đến cũng phải đến. Với độ “quậy” đó, chúng tôi chẳng thể thoát mãi khỏi tai mắt của người lớn. Có lần trốn tìm, tôi chui vào vựa lúa nhà ông hàng xóm, làm đổ cả đống bao. Khi bị bắt tại trận, tôi dõng dạc: “Trốn thì phải tìm chỗ kín nhất chứ!” – ông trợn mắt, mẹ thì cầm roi.
Có đứa trộm quả phá gãy luôn cả cây ổi nhà hàng xóm. Khi bị hỏi, nó tỉnh bơ: “Là nó tự gãy.” Ai dạy nó cái lý ấy? Không ai. Nhưng đó là kiểu lý lẽ trẻ con – vừa ngây ngô, vừa trơn như lươn.
Kỳ lạ là, lúc ấy chúng tôi tin thật vào những lý do đó. Chúng tôi không phá hoại, chỉ là đang “tương tác với thế giới” theo cách riêng của mình. Người lớn giận, quát mắng, thậm chí đánh đòn – nhưng lũ trẻ vẫn bày ra chiêu mới. Dường như sự tức giận của người lớn chỉ khiến trò của đám nhỏ ranh hơn.
Tìm lại tôi ơi – Bản nhạc tuổi thơ không bao giờ tắt
Thời gian trôi nhanh, những đứa trẻ oanh liệt năm xưa giờ đã làm cha, làm mẹ. Rồi như một vòng lặp tự nhiên; chúng tôi lại nghe những “lý lẽ huyền thoại” ấy vang lên – từ chính miệng con mình.
Con trai tôi thua trò chơi, bị cô mắng thì khóc to hơn cả cô. Hỏi lý do, nó bảo: “Có đứa còn khóc trước cả con.” Trưa hè, lén chạy ra nắng chơi rồi tỉnh bơ nói: “Tại trời sáng quá con không ngủ được.”
Tôi không giận, chỉ cười – một nụ cười buồn và ấm. Tôi từng giống hệt, từng biện minh vụng về, từng mong người lớn hiểu rằng sự nghịch ngợm ấy không phải phá hoại, mà là một cách trẻ con “tập hiểu” thế giới.
Giờ tôi nhận ra, cái “oanh liệt” ấy nằm ở sự sống động, hồn nhiên dám nghĩ dám làm. Dù trẻ con hôm nay không còn hái trộm ổi hay đốt rơm; thì tinh thần nghịch ngợm đáng yêu ấy vẫn còn nguyên.
Mai này, khi tóc bạc da nhăn, ta vẫn sẽ nhớ: những cuộc rượt bắt trưa hè, tiếng cười sau bụi chuối, những “vết tích chiến công” in hằn nơi đầu gối. Tuổi thơ – một khi đã chạm tim, sẽ mãi là bản nhạc đầu đời chẳng bao giờ quên.