Có những mùa Tết đã đi qua rất lâu, nhưng mùi khói bếp, tiếng cười trong sân nhỏ, hay dáng mẹ lom khom bên nồi bánh chưng vẫn như còn đâu đây. Tết quê – nơi bắt đầu của mọi yêu thương, nơi gói ghém cả tuổi thơ trong những ngày tháng Chạp se lạnh – luôn khiến những trái tim xa xứ rung lên mỗi khi xuân về. Ký ức về Tết ở một vùng quê Hải Dương – giản dị, ấm áp mà mãi mãi không thể quên.
- Về quê mùa lúa chín – Một vé về tuổi thơ không hẹn trước
- Lễ hội đền Kiếp Bạc – Thờ Trần Hưng Đạo
- Mưa lớn gây ngập úng nghiêm trọng tại Lai Châu, nhiều hộ dân bị mắc kẹt trong lũ
Tóm tắt nội dung
Tết quê – Nơi bắt đầu của mọi yêu thương
Tết quê tôi – ở một góc nhỏ Thanh Hà, Hải Dương – chẳng có đèn phố lung linh hay tiếng nhạc vang khắp đường. Nhưng lại có một căn nhà mái ngói thấp, có cha đang nhóm bếp, mẹ đang cặm cụi vo gạo, nấu đỗ, chọn từng miếng thịt ba chỉ để gói bánh. Mấy chị em tôi ríu rít ngoài sân, người lau bàn, người buộc lạt, người rửa lá dong bằng nước giếng lạnh tê buốt. Trong cái lạnh cuối đông, tiếng cười vang lên ấm áp, len lỏi khắp gian nhà nhỏ – đó là Tết quê trong ký ức tôi.
Tết quê không ồn ã, không phô trương, nhưng đủ đầy. Đủ mùi thơm của nếp mới, mùi khói bay từ bếp lửa mẹ nhóm từ sớm, đủ vị ngọt từ nồi chè đậu xanh đầu năm, đủ những lời nhắc “giao thừa nhớ thắp hương ông bà” và đủ ánh mắt ấm áp khi cả nhà ngồi lại bên nhau.

Bếp lửa đêm 30 – Nơi tuổi thơ tôi nằm lại
Tối 30, cả xóm nhỏ như chùng lại. Trời se lạnh, sương xuống nhẹ. Trong sân, nồi bánh chưng sôi ùng ục, hơi nước bốc lên lẫn vào ánh lửa chập chờn. Cha tôi ngồi bên nồi bánh, tay đảo củi, mắt nhìn xa xăm. Mẹ mang ra đĩa khoai nướng, rót thêm chén chè xanh. Lũ trẻ chúng tôi ngồi vây quanh, mơ hồ nhận ra sự thiêng liêng của thời khắc chuyển giao năm mới.
Tôi từng nghĩ tuổi thơ là thứ sẽ lặp lại mỗi năm, rằng Tết quê sẽ luôn có cha mẹ, tiếng cười, và khói bếp. Nhưng rồi một ngày, cha không còn nhóm bếp, mẹ không còn hỏi: “Năm nay con có về không?”, và tôi thì đứng giữa phố xá rực rỡ ánh đèn, thấy lòng trống hoác.

Tết quê là gì nếu không còn người đợi?
Có năm, tôi về muộn. Căn nhà quen thuộc nằm im lìm giữa sân vắng, mùi bếp lạnh hơn cả ngoài trời. Tôi bước vào, chạm tay vào chiếc bàn gỗ cũ, lật lại chiếc nắp nồi mẹ vẫn hay úp mứt Tết – thấy một khoảng trống không lời nào lấp được.
Kể từ đó, tôi hiểu – Tết quê không chỉ là một dịp lễ. Tết là khi còn cha, còn mẹ, còn những người mình thương. Tết là lúc có người lo cho mình từng bữa cơm, lo đĩa bánh trên bàn thờ có đủ đầy. Khi những người ấy không còn, Tết chỉ còn là mùa – mà mùa nào rồi cũng sẽ qua.
Tết quê – nơi giấc mơ chung tụ lại
Tôi biết có hàng triệu người như tôi – lớn lên từ mái bếp quê nhà; giờ đang mưu sinh khắp xứ. Dẫu trưởng thành; dẫu đổi thay, mỗi lần nghe thấy tiếng rao bánh chưng hay mùi nhang chiều 30; lòng lại nhói lên một niềm thương cũ.
Tết quê – nơi có những bậc thềm rêu phong, có chiếc khăn mẹ thêu còn dang dở, có bóng dáng cha ngồi sửa lại bức ảnh tổ tiên. Những điều nhỏ bé ấy, giờ trở thành thứ xa xỉ giữa đời sống hiện đại. Nhưng đó lại chính là điều khiến Tết ở quê luôn ở lại – sâu, lâu và thật.
Nếu bạn đang ở một nơi thật xa; xin hãy giữ cho mình một khoảng lặng để nhớ về Tết quê – nơi ta từng được yêu thương vô điều kiện. Và nếu có thể, hãy trở về – để thắp lại bếp lửa đêm giao thừa; để cắm thêm cành đào trước sân; để ngồi xuống, uống với cha một chén trà, ăn với mẹ miếng bánh. Bởi một ngày nào đó, khi tất cả chỉ còn trong ký ức; bạn sẽ hiểu: chẳng có mùa xuân nào đẹp hơn mùa xuân ở Tết quê.
Tết quê – không ồn ào như pháo hoa, nhưng ấm như hơi thở mẹ đêm giao thừa. Một khi đã lỡ xa, cả đời chỉ mong được trở về…