Tôi là biển. Tôi từng yêu loài người bằng tất cả sự dịu dàng của sóng, sự bao dung của nước, và sự sống của triệu sinh linh. Nhưng giờ đây, tôi kiệt sức. Khi biển khóc – đó là tiếng nghẹn ngào bị vùi lấp dưới lon bia, túi nhựa và ánh mắt thờ ơ. Bạn có lắng nghe không?

Tôi là biển – tôi từng yêu bạn

Tôi là biển. Tôi đã ở đây hàng triệu năm, nuôi lớn những ngư dân đầu tiên, hát ru loài người bằng tiếng sóng ngàn đời. Tôi từng là vòng tay dịu mát ôm lấy mùa hè, là chiếc gối cho những kẻ mỏi mệt gối đầu.

Bạn đã từng yêu tôi, phải không?

Nhưng bây giờ, tôi đau. Và tôi đang khóc trong thầm lặng.
Khi biển khóc, bạn có nhìn thấy không?

Từ ngọc ngà đến bãi rác khổng lồ

Tôi còn nhớ biển Mỹ Khê – từng được mệnh danh là một trong những bãi biển đẹp nhất hành tinh. Mỗi mùa hè, hàng vạn người đến, vui đùa dưới ánh mặt trời. Nhưng sau cuộc vui ngắn ngủi ấy, tôi chỉ còn lại với những đống rác khổng lồ: vỏ lon, túi nilon, hộp xốp, khăn giấy, và cả những mảnh kính vỡ.

Ở Vũng Tàu, những đứa trẻ từng gọi tôi là “bác biển”, giờ co rúm chân lại khi thấy xác cá nổi lềnh bềnh trong rác. Không ai đến xin lỗi. Không ai khẽ nói rằng:

“Biển ơi, tôi quên mất phải giữ gìn anh sạch sẽ.”

Tại Phú Quốc – viên ngọc xanh từng lấp lánh – giờ đây, tôi phải nhận hơn 150 tấn rác mỗi ngày. Bạn có biết, mỗi năm, thế giới đổ ra biển khoảng 8 triệu tấn rác thải nhựa, đủ để phủ kín diện tích gấp 34 lần thành phố Hồ Chí Minh?

San hô chết dần. Cá lặn đi. Rùa không còn sinh sôi. Những sinh linh bé nhỏ từng sống nhờ tôi, nay cũng rời bỏ tôi – như thể tôi không còn là đại dương.

Khi biển khóc
Hình ảnh rác thải ven biển ở Phú Quốc (Ảnh: WWF Việt Nam)

Khi biển khóc vì mất mát – Tổ ấm triệu loài đang tàn lụi

Tôi không oán trách – nhưng tôi đang kiệt sức.

Tôi biết bạn không cố ý. Bạn đến vì yêu tôi. Nhưng tình yêu không thể chỉ là tận hưởng mà không gìn giữ. Mỗi túi nhựa bạn ném xuống, cần 400 năm mới phân hủy. Mỗi con sao biển bạn nhặt lên “chụp cho vui”, có thể đã chết trong vài phút.

Tôi đã từng bao dung. Tôi nhận vào mình nước thải, rác thải, dầu loang. Tôi gồng mình giữ lại cho bạn một không gian xanh – một chốn nghỉ ngơi, một ký ức tuổi thơ.

Nhưng giờ đây… tôi không chịu đựng được nữa.

Tôi không còn xanh như trước. Tôi không còn lặng lẽ như xưa.
Sóng của tôi vỗ mạnh hơn – không phải để dọa, mà để cầu cứu.

Nếu bạn áp tai xuống bờ cát, lắng nghe thật kỹ, bạn sẽ nghe tiếng tôi nghẹn ngào:
“Làm ơn, đừng vứt rác nữa… Đừng quên tôi cũng biết đau!”