Nhà văn László Krasznahorkai – giải Nobel Văn học học 2025– cho rằng “tận thế” chính là hiện tại. Nơi con người vẫn bấu víu hy vọng giữa chiến tranh. Với ông, nghệ thuật là thứ cao cả giúp ta tìm thấy cái đẹp và niềm tin trong điều bình dị.
- Vũ điệu dâng trời – Tâng tung da dá lưu giữ linh hồn người Cơ Tu
- Điều hủy hoại đức hạnh của một người không chỉ là làm quá nhiều điều xấu, mà còn là bốn “tư tưởng xấu thường xuyên” này
- Số 4 không phải tử, mà là sinh – nơi trật tự bắt đầu
Tóm tắt nội dung
Niềm hy vọng mong manh giữa chiến hào khốc liệt của László Krasznahorkai
Trong truyện: “Một thiên thần bay qua trên đầu chúng ta”. László Krasznahorkai khắc họa hai người lính hấp hối giữa chiến trường Ukraine. Nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một hơi thở. Người lính kể chuyện không nói về tương lai bằng tri thức hay công nghệ. Mà bằng bản năng sâu thẳm của con người: giữ niềm hy vọng cho đồng đội, dù biết đó là ảo tưởng. Với ông, câu chuyện ấy không mang màu sắc siêu hình. Mà là hành động thực tế – kéo dài sự sống bằng sức mạnh của niềm tin, ngay cả khi cái chết đang cận kề.

Tận thế – hành trình không phải hồi kết của hiện tại
Nhà văn Hungary cho rằng, tận thế không phải một biến cố bùng nổ. Mà là quá trình đang diễn ra từng ngày trong chính hiện tại. Con người, theo ông, vẫn tự an ủi bằng những lời hứa về tương lai – thứ chưa bao giờ đến. Krasznahorkai nhấn mạnh: chỉ có hiện tại là thật, là nơi chứa đựng mọi ký ức và ảo vọng chưa thành. “Địa ngục và thiên đường đều ở ngay trên Trái Đất”. Ông nói, như một lời nhắc rằng chúng ta đang sống giữa hai thế giới ấy. Vẫn tiếp tục chờ đợi, vẫn ru mình trong bản nhạc của hy vọng.
László Krasznahorkai tin rằng nghệ thuật là ngôi đền của cái đẹp.
Với Krasznahorkai. Nghệ thuật là phản ứng cao cả của nhân loại trước nỗi cô đơn và cảm giác lạc lối. Cái đẹp – dù không thể chạm tới – vẫn là minh chứng cho hy vọng và trật tự vượt lên trên hỗn loạn. Ông tin rằng nghệ thuật không cứu rỗi. Nhưng giúp con người nhận ra vẻ đẹp ẩn trong giới hạn của mình. Mọi nhân vật văn học. Theo ông, đều được sinh ra từ con người bình thường – những linh hồn nhỏ bé nhưng thiêng liêng, làm nên giá trị vĩnh cửu của văn chương.
Theo: Tiền Phong