Cô giáo 9x Hà Vân đã dành suốt bốn năm để đồng hành cùng học trò câm điếc ở Đà Lạt. Từ những ngày bắt đầu với con số 0 về thủ ngữ cho đến lúc nhìn học sinh trưởng thành, cô trải qua hành trình đầy kiên nhẫn, trắc ẩn và yêu thương.
- Lộ diện nhóm người bạo hành cháu bé lớp 8 ở Thái Nguyên khiến dư luận phẫn nộ
- Hà Nội xử lý hơn 330 học sinh, phụ huynh vi phạm giao thông trong một ngày
- Ngày tri ân đặc biệt dành cho 80 thầy cô đang chống chọi ung thư tại Bệnh viện K
Tóm tắt nội dung
Quyết định rẽ hướng từ một chuyến đi tình cờ
Bốn năm trước, trong một chuyến thăm Đà Lạt, Hà Vân – sinh năm 1993 – tình cờ ghé qua trường khiếm thính. Ấn tượng với sự hồn nhiên và nghị lực của các em nhỏ câm điếc, Vân quyết định rời bỏ công việc ổn định để gắn bó với mái trường đặc biệt này.
Không kinh nghiệm, không biết ngôn ngữ ký hiệu, cô bước vào môi trường lặng thầm với trái tim đầy nhiệt huyết.
Vân bắt đầu bằng 3 tháng thử việc không lương. Mỗi ngày, cô quan sát, dự giờ các giáo viên đi trước để học cách truyền đạt cho trẻ không nghe – không nói.
Cô học thủ ngữ từ chính học trò: những ký hiệu đầu tiên được “dạy” bởi cô bé Phạm Thị Thúy – học sinh câm điếc nhưng thông minh, lanh lợi.
“Dạy học sinh câm điếc đòi hỏi sự kiên nhẫn vô hạn. Các em khó tiếp nhận thông tin, khó phản hồi, và không phải lúc nào cũng hợp tác,” cô chia sẻ.

Phương pháp dạy đặc biệt
Lớp của cô Vân chỉ khoảng 8–10 học sinh, trong đó nhiều em cần kèm 1-1. Khi các em nghịch hay không tập trung, cô không quát mắng mà dùng biểu cảm, ánh mắt hoặc ký hiệu để răn đe.
“Sẽ có lúc tôi phải ‘mặt dữ dằn’ vì không thể lúc nào cũng nhẹ nhàng,” cô kể.
Đặc biệt, cô luôn tôn trọng lựa chọn cá nhân của học sinh: nếu em nào muốn nghỉ học để đi làm hay theo hướng khác, cô sẽ ủng hộ miễn là các em cảm thấy hạnh phúc và tự tin.
Hơn bốn năm gắn bó, cô tự hào khi chứng kiến nhiều học sinh trưởng thành.
Tiêu biểu là Thành Đạt (sinh năm 1993), hiện là sinh viên Đại học Đà Lạt. Đạt mong muốn trở thành giáo viên để giúp những bạn khuyết tật giống như mình.
Không ít học sinh sau khi tốt nghiệp cấp 2 đã tìm được công việc tại nhà vườn, xưởng gỗ, hoặc tham gia các lớp nghề hòa nhập.
Lặng Art – không gian hòa nhập truyền cảm hứng
Ngay cạnh trường khiếm thính, quán cà phê Lặng Art do anh Võ Anh Tuấn sáng lập trở thành nơi thực hành giao tiếp xã hội cho học sinh câm điếc.
Tại đây, đội ngũ phục vụ chủ yếu là người khiếm thính, tạo ra một không gian nhẹ nhàng mà không khách nào cảm thấy khác biệt.
Học sinh Hải Đường (sinh năm 2007) thể hiện niềm đam mê hội họa qua những bức tranh trang trí tại quán. Dù muốn học mỹ thuật cao hơn, em vẫn lúng túng vì thời gian và cơ hội.
Cô Hà Vân tin rằng trẻ câm điếc không chỉ cần dạy chữ, mà còn cần cơ hội để phát triển kỹ năng sống, làm việc và hòa nhập thực sự.
Cô mong rằng sẽ có thêm nhiều mô hình như Lặng Art để người khuyết tật được trao cơ hội công bằng.
“Các em đều đa tài và khéo léo. Chỉ cần ai đó tin vào khả năng của các em,” cô nói.
Theo: Dân Trí