Gia đình có 4 người mắc Covid-19, 2 người đã qua đời, còn ông ngoại vẫn dương tính, nên bé gái (7 tuổi) phải xuất viện một mình. Giây phút chia tay, hai ông cháu bịn rịn, không chịu rời đi khiến nhiều người xót xa.
- Kinh nghiệm ‘sống còn’ của những gia đình bị nhiễm Covid-19 đã khỏi bệnh
- “Niệm Chân Ngôn”: Từ đại học Stanford đến Việt Nam
Tóm tắt nội dung
Gia đình 4 nhiễm Covid-19, chỉ còn lại 2 ông cháu
Chia sẻ với Zing, bác sĩ Nguyễn Cát Phương Vũ, cán bộ Bệnh viện Nhi đồng TP. HCM, làm nhiệm vụ tại Bệnh viện dã chiến số 4 cho biết, trong hàng trăm bệnh nhi đang điều trị Covid-19, anh ấn tượng với bé H. vì bé có tính tự lập và rất can đảm.
Đầu tháng 8, khi dịch bệnh bùng phát, bé B.K.H. (7 tuổi, ngụ quận 8, TP. HCM) cùng ông bà ngoại và bà cố được xét nghiệm và cho kết quả dương tính Covid-19.
Sau vài ngày nhập viện, bà ngoại và bà cố đã không qua khỏi. Bé H. cùng ông ngoại được chuyển đến điều trị tại Bệnh viện dã chiến số 4.
“Dù mới chỉ 7 tuổi, khi biết tin nhiễm Covid-19, được nhân viên y tế đưa đi điều trị, H. không khóc hay tỏ ra lo lắng. Ở nơi chữa trị, cô bé rất ngoan ngoãn, tự lập. Trải qua 15 ngày, trưa 17/8, H. được cho ra viện tự cách ly sau khi có kết quả xét nghiệm PCR âm tính.
Lúc lên xe đi cùng các cô chú tình nguyện viên chuẩn bị về quê, H. còn đứng vẫy tay chào ông ngoại, bịn rịn không chịu đi. Cảnh đó khiến chúng tôi, những người đang làm nhiệm vụ, không giấu được sự xúc động”, bác sĩ Vũ kể với Zing.
Vị bác sĩ này cho biết thêm bé H. có hoàn cảnh rất đáng thương. Từ nhỏ, mẹ của em đã mất vì đột quỵ còn cha thì không biết mặt.
Ngày 17/8, sau quãng thời gian điều trị, bé H. đủ điều kiện xuất viện về nhà tự cách ly. Tuy nhiên, lúc này, ông ngoại của bé chưa hồi phục, vẫn dương tính Covid-19 nên phải tiếp tục ở lại bệnh viện điều trị.
Không còn người thân, đành gửi cháu về quê nhờ họ hàng chăm sóc
Mẹ vợ và vợ đã mất vì dịch bệnh, không còn ai thân thuộc ở nhà trọ tại Quận 8, ông ngoại của bé H. đành gửi cháu về tỉnh Long An cho bà con chăm sóc. Giây phút chia tay, bé gái lo cho ông ngoại một thân một mình chống chọi với bệnh tật, người ông cũng lo cháu về không được chăm sóc chu đáo.
Mỗi người một nỗi lo nên 2 ông cháu đứng vẫy tay, chào tạm biệt nhau mà không ai nỡ rời chân quay lưng đi trước. Hình ảnh xúc động ấy đã được các đồng nghiệp bác sĩ Phương Vũ ghi lại, chia sẻ đến cộng đồng.
“H. đã được Phòng Công tác xã hội, Bệnh viện Nhi đồng Thành phố chuẩn bị hành lý, quà bánh và kết nối chuyến xe nghĩa tình để về quê. Hiện, bé gái đã về đến nhà người thân an toàn dưới sự chứng kiến của công an và địa phương”, bác sĩ Phương Vũ nói trên VietNamNet.
Nằm trên giường bệnh, ông Bùi Văn Chí (56 tuổi, ông ngoại bé H.) cho biết, sau khi chào từ biệt cháu ngoại, ông trằn trọc mãi không thôi. Ông C. nói, ông rất thương đứa cháu ngoại sớm chịu nhiều thiệt thòi nên cố gắng ăn uống, điều trị để sớm khỏi bệnh còn về với cháu.
Ông chia sẻ: “Tôi gửi cháu cho gia đình chị vợ ở dưới quê vì tôi không có nhà cửa gì cả. Tôi thương nó lắm, còn nhỏ vậy đã chịu rất nhiều bất hạnh. Trước dịch, nhà tôi có 4 người sống chung với nhau gồm vợ chồng tôi, mẹ vợ và bé.
Thế rồi cả nhà nhiễm Covid-19. Vợ tôi rồi mẹ vợ tôi lần lượt không qua khỏi. Đến bây giờ, tôi cũng chưa dám cho bé biết bà ngoại và bà cố nó đã mất. Tôi sợ cháu không chịu nổi bởi khi mới 2 tuổi, nó đã chịu nỗi đau mồ côi mẹ rồi”, ông Chí nói thêm.
Mong sớm hồi phục để về với cháu
Cố gắng hít lấy một hơi thật dài, ông Chí mệt nhọc kể về tuổi thơ bất hạnh của đứa cháu ngoại. Ông nói, cũng như ông, bé H. chưa bao giờ biết mặt ba của mình. Nhiều lần, ông thay mặt cháu ngoại hỏi con gái mình về cha đứa bé.
Thế nhưng, ông chỉ nhận về những sự im lặng. Hỏi mãi, ông được con gái van nài: “Ba thương con, ba đừng hỏi nữa. Ba giữ cháu giúp con để con đi làm nuôi cháu”.
“Thế rồi năm sau, nó đột quỵ qua đời. Tôi đem H. lên TP.HCM làm thuê nuôi nó ăn học”, ông kể thêm.
Lên TP. HCM, ông đi làm thuê ở chợ Bình Điền rồi bị tai biến, nghỉ ở nhà suốt 5 năm. Đến khi sức khỏe tạm ổn, ông theo xe để bốc dỡ hàng nhưng cũng bấp bênh.
Vợ ông không nghề nghiệp đành chọn việc bán nước giải khát ở các công trình mưu sinh. Khi công trình hoàn tất, công nhân rời đi, bán buôn không được, bà đi dọn nhà cho người cần để có tiền phụ giúp chồng nuôi mẹ già, cho cháu ngoại ăn học.
Ông bảo, dù chịu nhiều thiệt thòi, H. rất ngoan, hiếu thảo và học giỏi. Tuổi còn nhỏ nhưng bé đã biết giúp đỡ, chăm sóc ông bà.
“Tôi gửi cháu về quê cũng an tâm lắm vì trước đây, đôi ba tháng, tôi lại cho cháu về quê thăm người thân và mộ mẹ một lần. Bà con ở quê cũng rất thương yêu cháu. Bây giờ, tôi chỉ biết cố gắng điều trị để được xuất viện sớm. Khi dịch qua đi, tôi sẽ lại đón H. lên TP. HCM để chăm lo cho cháu ăn học”, ông Chí nói với VietNamNet.
Một người họ hàng của bé H. cho biết, sau khi về quê, bé H. vẫn buồn và nhớ ông ngoại. “Hiện tại, sức khỏe bé rất tốt. Vì phải tự cách ly thêm 14 ngày nên bé ở trong phòng một mình. Gia đình cũng chưa cho bé biết việc bà cố và bà ngoại bé vừa mất vì sợ bé đau lòng”, người này nói.