Người phụ nữ một đời ở vậy nuôi mẹ. Tới khi mẹ qua đời, bà đã gần 70 tuổi nên… không lấy chồng được nữa.

Bà Đinh Thị Điểu (thường gọi là cụ Út trầu) hiện ở TP. Mỹ Tho (Tiền Giang). Dù đã 90 tuổi nhưng cụ chẳng có gia đình, chồng con. Công việc hàng ngày của cụ là đi nhặt ve chai cùng cô Lê Thị Ri (65 tuổi, hàng xóm). Lời lãi chia ra, mỗi người vài chục ngàn cũng đủ tiền cơm cháo qua ngày.

Nói về lý do mình không lập gia đình, cụ Út cười cười chia sẻ với phóng viên Doanh nghiệp & Tiếp thị rằng hồi đó trong nhà các anh chị đi hết, chỉ còn có 2 mẹ con. Cụ nghĩ nếu mình đi lấy chồng rồi thì mẹ ở với ai, nên quyết định ở vậy nuôi mẹ, làm tròn chữ Hiếu.

Cụ Út kể: “Tui ở vậy nuôi má, tính đợi khi nào má mất rồi tui mới lập gia đình. Mà dè đâu má tui thọ tới 100 tuổi lận, khi đó tui gần 70 rồi, có lấy chồng được nữa đâu.”

Ảnh chụp màn hình Kênh 14.

Dù nhà đông anh chị em nhưng sau khi lập gia đình, mỗi người đi một phương để làm ăn. Bây giờ anh chị cụ đã qua đời, chẳng còn ai thân thích nên cụ đi lượm ve chai với cô Ri hàng xóm. Cụ kể “Có ai cho từ thiện thì xin gạo ăn, mỗi ngày kiếm được mười mấy ngàn thôi”.

Tình bạn “ve chai”

Cụ Út sống trong một căn nhà dựng tạm trong con hẻm nhỏ do mạnh thường quân giúp đỡ xây dựng. Sống một mình cô quạnh, nhưng cụ Út may mắn khi gặp gỡ và quen biết với cô Ri.

Cô Ri kể “Bả đi lượm ve chai, tui thấy bả đi lọm khọm nên chở bả đi cùng”.

Hoàn cảnh nhà cô Ri cũng khó khăn vì phải chăm sóc cho người chồng bệnh tật, nhưng cô rất tốt bụng và đặc biệt rất thương cụ Út. Có gì ngon cô cũng nghĩ đến cụ Út, san sẻ cùng nhau từ miếng thịt đến lon gạo.

Cô tâm sự “Sáng nay người ta cho tui 2 miếng thịt mỡ, về tui lấy một miếng, cho bả một miếng để kho ăn. Tui thương bả dữ lắm”.

Ảnh chụp màn hình Kênh 14.

Mỗi ngày, cô Ri lại cùng cụ Út rong ruổi trên chiếc xe đạp cũ để nhặt ve chai. Hai người đi từ sáng sớm đến tối muộn mới trở về, cứ lang thang ngoài đường, ai cho gì thì ăn nấy. Có hôm không có tiền, hai “người bạn” lại chia nhau ổ bánh mì không và 2 ngàn trà đá. Ngót nghét đã hơn chục năm, 2 người phụ nữ xa lạ bỗng trở thành chỗ dựa, giúp đỡ nhau sống qua ngày.

Ở tuổi 90, cụ Út ngày một già yếu, cũng chẳng được minh mẫn như trước. Rồi một ngày không xa, trên chiếc xe đạp cũ đi lượm ve chai, có thể chỉ còn mỗi cô Ri…

Cô Ri nói “Nếu bả chết đi, chắc tui buồn lắm!”