Lũ miền Trung những ngày này khiến nhiều vùng chìm trong biển nước. Cơn lũ kéo dài làm những con đường quen thuộc biến mất, những mái nhà chỉ còn nhô lên vài tấc.

Hình ảnh trẻ nhỏ ngồi nép trong lòng mẹ, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố nén tiếng khóc, hay những cụ già bám vào chiếc xuồng chòng chành khiến bất kỳ ai cũng lặng người. Lũ không chỉ cuốn đi tài sản, mùa màng, mà còn chặn ngang những dự định giản dị;mùa thu hoạch dang dở, căn nhà vừa dựng xong; hay việc học của trẻ em buộc phải tạm dừng khi trường lớp chìm trong nước.

Khi lũ về miền Trung: mất mát và lòng người

Theo Reuters, tại Nghệ An, 3 người thiệt mạng, 1 người mất tích và hơn 3.700 ngôi nhà bị ngập. Thiệt hại về nông nghiệp cũng rất lớn với 1.600 ha lúa và 1.290 ha cây công nghiệp bị hư hại.

Một người dân, bà Đặng Thị Ngọc, chia sẻ:

“Lúa gạo, quần áo và tiền bạc đều mất sạch. Chúng tôi chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.”

Thế nhưng giữa những mái nhà sập, vẫn có những bàn tay đưa ra. Nhiều thanh niên chèo xuồng đến từng cụm dân bị cô lập, mang theo mì gói, nước uống. Những phần quà cứu trợ được chia nhỏ, nhường lại cho gia đình có trẻ nhỏ hoặc người bệnh.

Người dân dọn dẹp bùn đất sau khi nước rút (Ảnh: Internet)

Tình người trong lũ

Trong đêm lũ, tại Gia Lai; một thanh niên tên Trần Văn Nghĩa đã dùng chiếc drone tự chế gắn dây thừng để cứu hai em nhỏ bị mắc kẹt giữa dòng nước xiết. Khi thuyền không thể tiếp cận, sáng kiến này đã giúp đưa các em vào bờ an toàn.

Cũng ở Quảng Bình, một bà cụ vừa nhận phần cứu trợ liền chia đôi số mì gói, đưa cho gia đình hàng xóm:

“Nhà tui còn chịu được, tụi nhỏ bên kia đói hơn.”

Những hành động lặng lẽ ấy không xuất hiện trên báo lớn; nhưng chúng lan tỏa nhanh qua những câu chuyện kể lại; trở thành nguồn động viên cho nhiều người.

Sự kiên cường của những con người vùng lũ

Nhưng ngay khi nước bắt đầu rút, sự chờ đợi không tồn tại lâu; thầy cô lội bùn nhặt lại những tập vở còn khô, phơi trên mái tôn; nhóm tình nguyện tranh thủ in tài liệu học tạm rồi mang vào vùng ngập để học sinh không quên chữ

Cùng lúc đó; cha mẹ dọn bùn, khơi mương thoát nước, dựng lại chỗ ở bằng những tấm tre, mảnh tôn cũ. Trên những con đường vẫn loang nước; nhiều em nhỏ cầm theo vài cuốn vở nhăn nheo, lội qua ruộng để kịp đến lớp.

Không có lời hô hào; cũng không có phép màu, chỉ có sự bền bỉ: cộng đồng giữ lấy lửa học tập, trẻ em tiếp tục đến trường; và những ngôi nhà được dựng lại giữa bùn lầy. Kiên cường ở miền Trung không nằm trên các bảng thống kê—nó nằm trong từng hành động lặng lẽ ấy.

Những ngôi trường bị hư hỏng nặng khi lũ về (Ảnh: Internet)

Chúng ta có thể làm gì?

Nếu bạn ở nơi an toàn, có thể giúp người dân bằng cách:

Gửi ủng hộ tiền mặt/hiện vật đến các quỹ cứu trợ minh bạch.

Chia sẻ thông tin chính xác, chỉ ra điểm tiếp nhận cứu trợ đáng tin cậy.

Liên hệ bạn bè hoặc người quen tại vùng bị ảnh hưởng để biết họ cần gì.

Một sự quan tâm dù rất nhỏ cũng có thể trở thành sợi dây nối; nhắc những người ở miền Trung rằng họ vẫn được nhớ đến và có những bàn tay sẵn sàng cùng họ vượt qua.

Ánh sáng không tắt trong nước lũ

Lũ lụt để lại cảnh hoang tàn; nhưng cũng làm hiện rõ một điều: tình người là thứ không bao giờ bị cuốn trôi. Những chuyến xuồng chở mì gói, những bàn tay san sẻ, những đôi mắt trẻ thơ vẫn chờ ngày trở lại trường;tất cả là lời nhắc rằng trong mỗi cơn bão; sức mạnh thật sự không đến từ những gì ta có; mà từ cách ta nắm lấy nhau.