Khi tiếng ru mờ dần – Lời ru không mất đi một cách đột ngột. Nó chỉ lặng lẽ thưa vắng như bóng chiều rút về sau hiên nhà, để lại khoảng trống êm êm mà ai cũng nghĩ mình sẽ gặp lại, cho đến khi chẳng còn nghe thấy nữa.

“Con cò mà đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…”

Lời ru xưa – từng thấm vào da thịt, vào giấc ngủ, vào tính cách của bao thế hệ. Một đứa trẻ lớn lên trong tiếng ru, cũng lớn lên trong những nhịp mềm mại của yêu thương, kiên nhẫn và tĩnh lặng. Nhưng hôm nay, lời ru ấy đang dần thưa vắng. Khi tiếng ru mờ dần trong giấc ngủ trẻ thơ, đó không chỉ là một âm thanh mất đi – mà là một nếp sống dịu dàng đang lặng lẽ biến dạng.

Lời ru – “Người bạn” thơ ấu gần gũi nhất sau vòng tay mẹ

Đối với nhiều thế hệ, lời ru chính là thứ bầu bạn gần gũi nhất chỉ sau người mẹ. Một đứa trẻ lớn lên trong tiếng võng đưa, trong nhịp ru chậm rãi của bà, của mẹ – cũng học cách dỗ dành em thơ, học yêu thương theo cách giản dị nhất. Đó là nơi chứa đựng tình mẫu tử thiêng liêng, là khúc nhạc đầu tiên mà một đứa trẻ được lắng nghe bằng cả cơ thể và tâm hồn. Tiếng ru – đơn sơ nhưng ngấm dần – đưa trẻ đi vào giấc ngủ, đưa người lớn vào cõi nhớ.

Mỗi câu ru chứa đựng triết lý sống, đạo lý làm người và cả hơi ấm của truyền thống. Khi người mẹ cất lời hát “Cái cò đi đón cơn mưa”, đó không chỉ là hát cho con – mà là truyền trao cho con lòng trắc ẩn, sự nâng niu từng điều nhỏ bé.

Tiếng ru từng là sợi dây vô hình nối các thế hệ – từ bà sang mẹ, từ mẹ đến con.

Khi tiếng ru mờ dần giữa nhịp sống hiện đại

Ngày nay, thật khó để còn bắt gặp lời ru vang lên thường nhật. Nhiều đứa trẻ ngủ trong tiếng nhạc phát từ điện thoại, tiếng hoạt hình lặp đi lặp lại. Mẹ thì bận rộn, bà thì không còn sống cùng, còn những lời ru – nếu còn nhớ – cũng có khi chỉ nằm lại đâu đó trong ký ức của người lớn.

Lời ru không biến mất ngay. Nó chỉ ít dần. Mỏng hơn. Thưa hơn. Rồi dần trở thành “một điều xưa cũ”.

Cũng khó trách – khi người lớn ngày càng ít thời gian, và xã hội coi trọng những phương pháp nuôi dạy khoa học, hiện đại hơn là những nếp sống giàu cảm xúc, tuy không chính thống nhưng từng hiệu nghiệm bằng cả trái tim.

Khi tiếng ru mờ dần, sự thiếu vắng ấy không tạo ra tiếng động lớn. Nhưng trong chiều sâu văn hóa, nó là một lỗ hổng.

Khi tiếng ru mờ dần
Vắng lời ru – một lỗ hổng trong chiều sâu văn hóa (Ảnh: AI)

Vắng lời ru – Thiếu đi một lớp mềm của tâm hồn

Không có lời ru, trẻ vẫn lớn. Nhưng lớn lên có thể ít đi một phần dịu dàng. Không có lời ru, trẻ vẫn ngủ. Nhưng giấc ngủ ấy không còn là vùng đất mở đầu của kết nối – giữa con và mẹ, giữa con và ngôn ngữ đầu đời, giữa con và sự nâng niu.

Lời ru không dạy con cách thành công. Nhưng dạy con cách nhân hậu. Không giúp con vượt trội trong điểm số. Nhưng giúp con biết đồng cảm với những điều mong manh.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà những giá trị mềm dần nhường bước cho hiệu quả tức thời. Và trong hành trình ấy, lời ru – cùng với bao biểu tượng văn hóa truyền thống – đang bị rơi lại.

Khi tiếng ru mờ dần – Và cần được “đánh thức”

Tuy nhiên, không phải lời ru đã biến mất. Ở những miền quê xa, tiếng võng còn kẽo kẹt trưa hè, lời ru vẫn vang lên nhè nhẹ. Ở vài lớp mẫu giáo nhỏ, cô giáo vẫn kiên trì ru trẻ bằng chính giọng mình. Ở những người mẹ trẻ đầy nỗ lực, có người học lại câu ru xưa, dù vấp váp, vẫn hát cho con.

Lời ru vẫn còn – và điều đẹp đẽ là: nó chưa bao giờ đòi hỏi điều kiện đặc biệt để sống lại.

Chỉ cần người mẹ cất tiếng. Chỉ cần một phút ngừng lại giữa guồng quay. Chỉ cần sự can đảm để hát – dù không hay, dù lời có thiếu.

Hát ru – Là cách giữ lấy sự dịu dàng của một dân tộc

Hát ru không chỉ là hát cho con ngủ. Hát ru là giữ lại mạch nước ngầm trong vắt đã từng nuôi dưỡng biết bao tâm hồn thơ dại, cũng từng âm thầm chữa lành những trái tim trai sạn. Trong lời ru ấy không có sự thi vị hóa, mà có sự kết nối, có yêu thương, có truyền trao và gìn giữ.

Hát ru chính là giữ lại những điều quý giá của tổ tiên để trao cho hiện tại. Là hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa lớn – để từ một tiếng hát đơn sơ, có thể khơi dậy những khát khao dịu dàng và nhân ái trong mỗi con người. Biết đâu bạn cũng sẽ như ai đó đột ngột dừng lại trên con ngõ nhỏ đường làng, lắng nghe tiếng bà ru cháu trong tiết trời xuân lất phất mưa bụi đan giữa hương bưởi ngọt ngào.