Giữa cơn mưa rả rích của miền quê, đám tang bà Sáu diễn ra giản dị nhưng đầy xúc cảm. Sau tang lễ, căn nhà cũ bỗng trở nên lặng ngắt. Người mẹ tảo tần nay chỉ còn là tấm ảnh thờ đặt trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ; nơi từng vang lên tiếng cười của ba người con, những câu chuyện đời thường của mẹ và cả những giấc mơ về mẹ không nguôi trong ký ức.
- Đạo đức – Bí quyết thành công trong kinh doanh
- Hà Nội tăng 14 lớp 10 chuyên, Trường Sơn Tây mở rộng mạnh nhất
- Dưỡng sinh an hòa – Phương pháp chăm sóc sức khỏe tự nhiên
Tóm tắt nội dung
Ba người con và ba cách thể hiện tình cảm với mẹ
Bà Sáu có ba người con. Anh cả Tâm, một người đàn ông trầm tính, làm nghề thợ mộc ở quê. Suốt mười năm cuối đời của mẹ; anh là người ở lại chăm sóc từng bữa cơm; viên thuốc, mỗi khi trái gió trở trời. Tình yêu của anh dành cho mẹ được thể hiện bằng hành động âm thầm, bền bỉ.
Thịnh – người con trai thứ – là một nhân viên văn phòng ở thành phố. Vào những dịp lễ Tết; anh thường gửi chút tiền rồi vội vã trở lại phố thị; hiếm khi dành thời gian ở bên mẹ lâu hơn. Mỗi dịp lễ Tết, anh chỉ gửi chút tiền về rồi vội vã trở lại phố thị; hiếm khi ở lại lâu bên mẹ.
Lan – cô út – là giáo viên tiểu học, sống gần làng. Dịu dàng và giàu cảm xúc, cô thường tranh thủ cuối tuần về thăm mẹ; nấu cho bà những món yêu thích và ngồi lặng lẽ lắng nghe mẹ kể chuyện xưa.
Khi mẹ mất, tài sản trở thành tâm điểm
Bà Sáu ra đi trong một cơn bạo bệnh, không kịp để lại di chúc. Không lâu sau đó, ba anh em bắt đầu ngồi lại để tính chuyện phân chia tài sản.
Căn nhà mái ngói đã cũ; mảnh vườn phía sau và một ít vật dụng quý mà mẹ họ để lại ; giờ bỗng trở thành trung tâm của những cuộc tranh cãi. “Suốt mười năm chăm sóc mẹ; căn nhà này phải được ghi tên anh.” Giờ em nói gì cũng đều không công bằng”. Tâm đập tay xuống bàn.
“Anh công việc tự do, lại ở gần thì anh chăm mẹ là đúng rồi. Không lẽ em nghỉ việc về chăm mẹ sao? Em cũng là con trai, căn nhà này phải chia cả cho em?” – Thịnh gằn giọng. Lan đứng lặng; cố gắng can ngăn nhưng rồi cũng bất lực khi hai anh mình đang tranh cãi nảy lửa. Những kỷ niệm từng là sợi dây gắn kết tình cảm; những bữa cơm giản dị quây quần cả gia đình; những tiếng cười vui vẻ khi cả ba anh em cùng nằm nghe mẹ kể chuyện hài; dần bị che lấp bởi sự giận dữ và toan tính.
Giấc mơ về mẹ và thông điệp từ người đã khuất

Tối hôm đó, Lan ở lại căn nhà cũ. Trong đêm; tiếng côn trùng ngoài vườn và ánh trăng len lỏi qua khe cửa khiến ký ức tuổi thơ trỗi dậy. Cô thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, mẹ hiện về. Bà đứng ở mép cửa, tay đeo chiếc vòng bạc khắc tên cha mẹ – món quà cưới cha tặng mẹ. Lặng lẽ, bà nhìn tấm ảnh gia đình xưa.; lặng lẽ nhìn tấm ảnh gia đình cũ. Đôi mắt buồn rầu, khuôn mặt mệt mỏi.
Tiếng gà gáy khiến Lan bừng tỉnh. Căn nhà vẫn ẩm mùi đất sau mưa, từng góc, từng vật dụng như vẫn còn mẹ hiện diện.
Khi tình thân lên tiếng từ giấc mơ về mẹ
Xuống bếp pha ấm trà, cô gọi hai anh về. Họ vẫn còn cau có, ánh mắt lạnh lẽo. Nhưng Lan không còn rụt rè. Cô đứng giữa phòng, giọng run nhưng kiên định:
“Em mơ thấy mẹ về. Em nhìn thấy mẹ mệt mỏi, buồn bã lắm. Em nghĩ mẹ thấy các anh tranh nhau tài sản, nên mẹ không an lòng, mẹ buồn, rất buồn. Em nhớ lúc mẹ còn sống; mẹ luôn dạy ba anh em chúng ta phải luôn đoàn kết và yêu thương nhau”.
Không gian lặng đi. “Anh nhớ hồi nhỏ không, anh Tâm? Mẹ vẫn kể Anh khóc đêm ròng rã mấy tháng trời, mẹ bế anh cả đêm. Có hôm ướt đẫm mồ hôi mà mẹ vẫn kiên trì.”
“Suốt mười năm chăm sóc mẹ, căn nhà này phải thuộc về anh.” Thịnh và Tâm im lặng, không ai nói gì. Tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt họ, ký ức ngày xưa dường như sống lại.
Hồi sinh tình thân dưới mái nhà xưa
Dù không nói; trong lòng ba anh em đã biết phải làm gì để mẹ có thể yên lòng mà ra đi.
Ba anh em không còn cãi nhau nữa; họ bàn bạc thống nhất sang tên căn nhà cho anh cả Tâm. Nhưng với điều kiện: Anh cả không bán mà giữ căn nhà làm nơi thờ cúng cha mẹ; và là chốn anh em con cháu gặp nhau mỗi dịp lế, Tết, giỗ chạp. Mảnh vườn sau nhà được chia công bằng; nhưng hơn hết, họ chia lại sự gắn kết đã đánh mất bấy lâu.
Một năm sau ngày mẹ mất; ba anh em và gia đình nhỏ của họ lại quây quần bên bàn thờ; kể chuyện về ông bà cho thế hệ sau. Tiếng cười vang vọng trong ngôi nhà xưa, hương trầm thoảng qua, như thể ai đó đang mỉm cười trong làn khói mờ ảo.