Nhật Bản là một đất nước rất yên tĩnh, dù là ở những nơi công cộng hay cộng đồng dân cư thì nơi đây luôn yên tĩnh. Người Nhật có thể giữ im lặng trong tất cả các trường hợp như trên tàu và trong cửa hàng. Họ cố gắng không làm phiền người khác và giảm âm lượng khi nói chuyện. Họ cũng giữ con cho trẻ con im lặng hết mức có thể.
Người Việt chúng ta thường có thói quen ăn to nói lớn. Ra đường, đi chợ, trong siêu thị… mọi người đều có thể gọi to tên nhau, nói chuyện điện thoại lớn tiếng. Mặc dù những điều này đã trở thành thói quen, nhưng không ít người vẫn cảm thấy bị làm phiền.
Nếu bạn có cơ hộ xuất ngoại để sinh sống, thói quen đó có thể làm ảnh hưởng nhiều người hơn. Tôi từng đọc qua một bài báo có những dòng tâm sự sau đây xin trích lại để chúng ta cùng nhìn nhận:
Một lần ồn ào trên xe buýt
Khi mới đến Nhật, tôi thường nói chuyện ồn ào ở nơi công cộng và gọi to trên tàu. Lúc này người Nhật thường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng tôi không nghĩ điều đó quan trọng, ngược lại tôi thấy người Nhật mới là kỳ lạ. Suy nghĩ và hành vi của tôi cũng đã ảnh hưởng đến các con tôi…
Mấy năm trước, bọn trẻ mới đi học tiểu học, tôi thường đưa chúng đi học bằng xe buýt công cộng. Khi đã yên vị trên xe, bọn trẻ từ ngồi yên lặng đến cười ầm ĩ, rồi bắt đầu đánh nhau. Lúc đó tôi chỉ nói vài câu với chúng và không quan tâm gì cả. Vậy nên bọn trẻ tiếp tục nói và cười như không có ai khác trên xe, và tôi cũng không quan tâm đến chúng nữa.
Sau khi xuống xe, một phụ nữ trung niên đi cùng chuyến xe với chúng tôi từ phía sau đuổi kịp và giận dữ nói: “Xin chờ một chút. Vừa rồi cô ở trên xe ồn ào lắm. Sau này trên xe xin đừng nói to”.
Tôi choáng váng sau khi nghe những gì cô ấy nói, cô ấy tiếp tục: “Không phải cô rất ồn ào. Làm ơn đừng để bọn trẻ nói chuyện ồn ào trên xe buýt, nó rất tệ.” Sau đó tôi hiểu ý mà cô ấy nói. Xe buýt công cộng, xét cho cùng, đó không phải là nhà của riêng bạn, bạn phải tính đến cảm xúc của người khác.
Tôi đỏ mặt và nói: “Tôi rất xin lỗi vì đã gây rắc rối cho bạn.” Cô ấy thấy tôi xin lỗi rất chân thành, và cuối cùng hài lòng rời đi. Những đứa trẻ trở nên rất im lặng trong chuyến đi xe điện tiếp theo, nhưng tôi vẫn theo dõi mọi hành động của lũ trẻ vì sợ lại làm phiền người khác.
Người Nhật luôn giữ gìn sự yên tĩnh
Sau một thời gian dài sống ở Nhật, tôi biết được rằng Nhật Bản là một đất nước rất yên tĩnh. Dần dần tôi đã tìm hiểu về lối suy nghĩ của người Nhật.
Một lần trong khi đi xe buýt hơi oi bức, có 2 cha con ngồi ở hàng ghế sau của tôi. Người con cứ nói: “Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá …” còn người cha thì đáp lại “Đừng nói, ồn ào quá!” Tôi không kìm được nên quay lại nhìn họ. Người cha đỏ bừng cả mặt, hy vọng con mình đừng nói nữa, nhưng đứa trẻ vẫn tiếp tục nói.
Trên thực tế, giọng nói của đứa trẻ không lớn lắm, nhưng người cha vẫn thì thầm với con trai mình: “Ồn quá, ồn quá…”. Vài phút sau, máy lạnh trong xe đột ngột bật, cuối cùng đứa trẻ cũng bình tĩnh lại. Tôi rất khâm phục người cha này, để không làm phiền người khác, ông đã rất kiên nhẫn giáo dục con cái.
Một lần khác tôi đi thang máy trong một cửa hàng bách hóa, thang máy tuy đông người nhưng rất yên tĩnh. Lúc này, đứa con gái hai tuổi do một người đàn ông bế đột nhiên hét lên một tiếng. Mọi người đồng loạt nhìn về phía họ.
Người cha ngay lập tức nói với con gái: “Xin lỗi!” Anh ra hiệu cho con gái ngừng gọi, nhưng con gái phớt lờ và tiếp tục hét lên. Kì thực trong tình huống như vậy muốn đứa nhỏ im lặng thật không dễ dàng. Đến lúc cửa thang máy mở ra, tôi thấy anh xấu hổ, nhanh chóng bước ra khỏi thang máy ôm con gái vào lòng.
Ở những nơi công cộng, tôi thường thấy những người Nhật xung quanh rất ít nói, và con của họ cũng vậy. Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn có trẻ khóc. Thậm chí có trẻ nằm lăn ra đất khóc, nhưng cha mẹ chỉ thì thầm để thuyết phục thay vì đánh đập, mắng mỏ.
Đến lúc đó tôi mới hiểu: Tại sao Nhật Bản lại là một đất nước yên tĩnh như vậy? Bởi vì họ dạy con của họ không được làm phiền người khác càng nhiều càng tốt từ khi chúng còn nhỏ, đặc biệt là ở nơi công cộng. Trong trường hợp có động đất, người Nhật vẫn có thể yên lặng xếp hàng chờ đợi. Bởi vì họ không thể chỉ coi trọng mình mà bỏ qua lợi ích của người khác.