Lằn ranh thiện – ác không hiện lên như một vạch cảnh báo, mà ẩn mình trong những lựa chọn tưởng chừng vô hại. Một bước lầm tưởng nhỏ lại mở ra chuỗi bi kịch không lối thoát – không chỉ cho người sa ngã, mà cho cả những người yêu thương họ và cả xã hội.

Ai rồi cũng có lúc đứng trước một lựa chọn. Có người đi đúng, có người lạc đường. Nhưng điều đau đớn nhất, đôi khi không phải là chọn sai, mà là khoảnh khắc không đủ tỉnh táo để dừng lại – trước khi bước qua lằn ranh mong manh giữa thiện và ác.

Từ một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác

Nguyễn Đình Khải từng là một đứa trẻ ngoan. Sinh ra trong một gia đình không dư giả nhưng đủ đầy yêu thương. Anh lớn lên với mái trường, thầy cô, cha mẹ – những điều tưởng như đủ để làm nên một con người tử tế. Nhưng đời người không chỉ được định đoạt bởi những gì ta có, mà còn bởi cách ta đi qua những thứ ấy.

Khi trưởng thành, Khải bắt đầu rơi vào vòng xoáy mất kiểm soát. Ban đầu chỉ là những cuộc vui, thử một lần cho biết, rồi dính ma túy, nghiện ngập, trộm cắp. Mọi cú trượt đầu tiên luôn nhẹ, luôn “không sao đâu” – cho đến khi không còn lối quay về.

Lằn ranh thiện – ác
Ban đầu chỉ là những cuộc vui, thử một lần cho biết (Ảnh: conganthanhhoa)

Ma túy – cánh cửa tử không lời báo trước

Khải từng có cơ hội làm lại sau những lần cải tạo. Nhưng mỗi lần ra trại, anh lại tìm đến ma túy như một cách kiếm tiền nhanh. Từ kẻ sử dụng, anh trở thành người vận chuyển, rồi buôn bán. Những chuyến “hàng trắng” qua tay anh mang lại số tiền mà trước đó anh chưa từng có.

Nhưng tiền nào chẳng có giá. Và lần này, cái giá là chính mạng sống của anh – và hơn thế nữa, là cả một gia đình âm thầm đổ sập sau lưng.

Bản án không chỉ dành cho một người

Khi tòa tuyên án, không chỉ mình Khải nhận kết cục nghiệt ngã. Người vợ ngồi nơi hàng ghế cuối như gục xuống. Chị không vùng vằng kêu oan, không đổ lỗi. Chị chỉ khóc – âm thầm và tuyệt vọng – như rất nhiều người phụ nữ khác từng yêu một người đàn ông sai đường, nhưng không đủ sức kéo anh ta về phía ánh sáng.

Không ai đưa con đến tòa. Có lẽ vì chị hiểu: có những sự thật một đứa trẻ chưa đủ lớn để gánh. Hoặc có thể chị chỉ muốn giữ lại trong mắt con một hình ảnh khác về cha – nếu còn kịp.

Một bản án, một đời người – nhưng cái giá không dừng lại ở đó. Nó lan như một quân cờ đổ.

Không đổ lỗi. Chị chỉ âm thầm khóc trong tuyệt vọng. (Ảnh: AI)

Lằn ranh thiện – ác: Một quân cờ đổ, trăm người vạ lây

Lằn ranh giữa thiện và ác không có biển cảnh báo, cũng chẳng vang lên hồi chuông cảnh tỉnh. Nó bắt đầu từ một lựa chọn nhỏ bé: “thử một lần”, “đồng ý một lần”, “nhắm mắt một lần”. Rồi một quân cờ đổ.

Nhưng không chỉ một.

Gia đình bị xé nát. Người vợ kiệt sức. Đứa trẻ lớn lên với khoảng trống lặng im của người cha. Và xa hơn nữa – những người không quen biết, những đứa trẻ chưa từng nghe tên Khải – lại nghiện ngập bởi một gói hàng được tuồn ra từ chính đường dây ấy.

Một hành vi sai trái không bao giờ dừng lại ở một số phận. Nó lan. Như hiệu ứng domino. Như một cơn sóng lạnh cuốn trôi tất cả những nhịp sống đứng sai vị trí.

Rồi sẽ lại một phiên tòa khác. Lại một bản án khác. Lại tiếng khóc nghẹn của một người mẹ khác – ở một vùng quê nào đó. Tất cả bắt đầu từ lựa chọn của một người từng xa lạ.

Không có lựa chọn nào tồn tại độc lập. Mỗi quyết định nối vào vô số hệ lụy. Mỗi bước lầm đường đều khơi dòng cho trăm kết cục.

Có lẽ, điều đau đớn nhất không phải là bản án, mà là sự thật: chỉ cần một người đổ – rất nhiều người phải gánh. Và không ai trong số họ kịp biết – mình đã bước qua lằn ranh ấy từ lúc nào.

Trước khi bước qua lằn ranh thiện và ác – hãy nghĩ

“Lằn Ranh Thiện – Ác” không phải là vực sâu. Nó chỉ là một sợi chỉ mỏng manh, run rẩy dưới bước chân người. Nhưng một khi đã bước qua, sẽ không còn đường lui – và cũng không còn ai được phép đứng yên.

Một lựa chọn sai không dừng lại trong một cuộc đời. Nó lan. Nó ngấm. Nó đổ lên vai người thân, trĩu xuống tiếng thở dài của mẹ, hằn trong ánh mắt trống rỗng của con trẻ, và cả những người xa lạ – những nạn nhân không tên trong những cuộc đời khác.

Đừng chọn đúng vì sợ. Hãy chọn đúng vì còn thương. Vì một bước sai – đôi khi không chỉ đổi lấy cái chết, mà đánh đổi cả nhân phẩm, danh dự và ký ức tốt đẹp cuối cùng về một con người.

Và cái giá ấy – không bao giờ trả một mình.