Mỗi người đều có một mùa để nhớ, một miền ký ức không thể phai. Với tôi, đó là mùa lúa chín – mùa vàng óng những cánh đồng quê, mùa ngập tràn mùi rạ, mùi lúa mới, và vị thơm bùi từ những con muỗm nướng trên bếp rạ. “Kí ức mùa lúa vàng” không chỉ là hoài niệm, mà là cội nguồn nuôi dưỡng tâm hồn tôi.

𝗠ùa lúa vàng trên cánh đồng tuổi thơ

Tôi lớn lên ở một vùng quê nghèo, nơi người dân sống nhờ vào hai mùa lúa mỗi năm. Cứ đến tháng Năm âm lịch, khi mùa gặt về, cả làng lại rộn ràng ra đồng. Với tôi, mùa lúa chín là mùa đẹp nhất – sắc vàng trải khắp cánh đồng; tiếng cười vang rộn khắp sân gặt. Kí ức mùa lúa vàng vì thế in sâu trong tôi như một phần tuổi thơ.

Những ngày ấy, ruộng đồng vàng óng, gió mang hương lúa mới quyện với mùi rơm, đất, mồ hôi người nông dân. Từ sáng đến chiều, ai cũng tất bật gặt hái. Tiếng trâu bò, máy tuốt, tiếng gọi nhau vang rộn khắp làng. Mỗi âm thanh, mùi hương đều gợi lại kí ức mùa lúa vàng mộc mạc.

Khi còn nhỏ, tôi chưa phải làm đồng nhưng luôn háo hức theo mẹ, theo bà ra ruộng. Tôi nhớ mãi những lần được dúi vào tay vài con muỗm béo múp, mang về nướng trên bếp rạ. Mùi thơm bùi quyện khói rơm ấy là hương vị tuổi thơ chẳng thể quên.

Kí ức mùa lúa vàng
Mùi thơm bùi bùi từ thân muỗm cháy vàng hoà với khói rơm lan tỏa khắp gian nhà. Nó không chỉ là món ăn dân dã, mà còn là biểu tượng của tình thương lặng lẽ từ bàn tay mẹ (Ảnh: Internet)

Mùi thơm bùi bùi từ thân muỗm cháy vàng hoà với khói rơm lan tỏa khắp gian nhà; thấm đượm ký ức tuổi thơ. Cái vị ấy, cái mùi ấy – đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên. Nó không chỉ là món ăn dân dã; mà còn là biểu tượng của tình thương lặng lẽ từ bàn tay mẹ; bàn tay bà trong những ngày mùa xưa cũ.

𝗞í ức mùa lúa vàng đong đầy trong sân phơi, bồ thóc và ánh mắt cha mẹ

Chỉ trong hơn chục ngày, lúa được gặt xong, sân làng vàng rực thóc phơi. Mùi thóc mới, mùi rơm rạ lan tỏa khắp nơi, quyện trong cái nắng đầu hạ hong khô từng hạt no đủ cho cả năm. Lũ trẻ như tôi mê mẩn đống rơm cao, cứ thế lăn lộn, cười vang, nghịch ngợm không ngớt; mặc cho những tiếng quát yêu thương của bà, của mẹ vọng ra từ hiên nhà.

Mỗi buổi chiều, người lớn lại rôm rả trò chuyện: “Nhà bác được bao nhiêu tạ?”, “Năm nay lúa tốt hơn hẳn năm ngoái nhỉ?”. Dường như năng suất lúa không chỉ là con số mà còn là niềm tự hào; là minh chứng cho sự cần cù và kiên nhẫn của người nông dân.

Kí ức mùa lúa vàng
Dường như năng suất lúa không chỉ là con số mà còn là niềm tự hào, là minh chứng cho sự cần cù và kiên nhẫn của người nông dân (Ảnh: Internet)

Năm đó, nhà tôi được mùa. Bố nhìn đống thóc vàng rồi nói với mẹ: “Năm nay nhà mình đủ gạo ăn rồi!”. Câu nói ấy khắc sâu trong tôi, bởi ánh mắt bố mẹ ánh lên niềm vui bình dị. Với người nông dân, chỉ cần đủ gạo ăn, có thóc để dành là đã hạnh phúc – một hạnh phúc mộc mạc nhưng đầy ấm áp và yêu thương.

Từng hạt gạo ấy – kết tinh từ nắng, từ mưa; từ bao giọt mồ hôi mặn chát – đã nuôi lớn chúng tôi, nuôi dưỡng từ thể xác đến tâm hồn. Những bữa cơm trắng tinh, thơm dẻo, bên mẹ cha và tiếng ve râm ran ngoài sân, chính là những ký ức chẳng thể nào phai mờ.

𝗞í ức mùa lúa vàng phai dần theo bước đô thị hóa

Nhưng thời gian chẳng đợi ai. Những cánh đồng vàng ngày xưa giờ đã dần biến mất. Quê tôi nay đã có nhà máy, khu công nghiệp; những con đường nhựa thẳng tắp chia cắt những mảnh ruộng còn sót lại. Những đứa trẻ ngày ấy giờ lớn lên, rời làng đi học, đi làm, ít người còn thiết tha với mùa lúa, với gốc rạ, với muỗm nướng bếp rơm. Kí ức mùa lúa vàng cũng vì thế mà dần lùi xa trong tâm trí nhiều người.

Tôi trở lại quê sau nhiều năm xa cách; đứng giữa con đường làng cũ – nơi từng là dải vàng rực rỡ mùa gặt – giờ đây chỉ còn lại những tòa nhà san sát. Lúa đâu rồi? Muỗm đâu rồi? Mùi rơm, mùi khói bếp, tiếng tuốt lúa… tất cả như chỉ còn trong trí nhớ. Kí ức mùa lúa vàng bỗng hiện về trong tôi rõ mồn một – da diết, nguyên vẹn mà cũng xa xôi đến lạ. Đôi khi tôi tự hỏi: phải chăng mình đã đi quá xa, để rồi đánh rơi những điều thật giản dị nhưng thiêng liêng?

𝗞í ức mùa lúa vàng – nơi nuôi lớn tâm hồn

Giữa cuộc sống hiện đại vội vã; tôi vẫn thường tìm về những ngày xưa ấy – những ngày “kí ức mùa lúa vàng” vẫn còn hiện hữu nơi từng nhành lúa, từng bếp rạ, từng con muỗm chiều hè. Tôi dạy con mình cách trân trọng từng hạt cơm trên mâm, bởi tôi hiểu rằng phía sau đó là biết bao mồ hôi, là cả mùa vụ, là tình yêu thương lặng thầm của người nông dân.

“Kí ức mùa lúa vàng” không chỉ là một hoài niệm. Đó là gốc rễ của tôi, là mạch nguồn nuôi dưỡng lòng biết ơn, sự tử tế và tình yêu với đất. Những gì đã qua có thể không quay lại, nhưng có một điều chắc chắn: ký ức ấy sẽ còn sống mãi, trong tôi, trong những câu chuyện kể lại, trong từng bữa cơm quê giản dị.

Nếu ai đó hỏi tôi: điều gì quý giá nhất mà tuổi thơ để lại? Tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng: chính là “kí ức mùa lúa vàng” – nơi tôi được sống trọn vẹn trong sự đùm bọc của gia đình, trong hơi thở của đồng quê, trong thanh âm của một thời bình dị nhưng đậm sâu.