Một câu nói tưởng chừng đơn giản: “Bà không được chơi điện thoại đâu!” khiến tôi sững người. Lời nhắc của trẻ ấy nhẹ như gió nhưng đủ sức lay động tâm can – khiến tôi và có lẽ nhiều người lớn khác, phải lặng lẽ nhìn lại: ta đang sống cùng con cháu, hay chỉ tồn tại bên họ trong khi lòng thì mải miết ở thế giới ảo?
- Váy trắng hè 2025: Tối giản cuốn hút, tôn vẻ đẹp thanh lịch
- Thế giới của con là bữa cơm của mẹ
- Khối nghỉ hè về quê 4 ngày, ông bà “tiền đình”, bố mẹ vội vàng đón con trở lại thành phố
Tóm tắt nội dung
Một buổi chiều cùng cháu – Tưởng chơi, hóa giật mình
Sự hào hứng ngây thơ của đứa trẻ
Một chiều cuối tuần, tôi đưa cháu nội – đứa bé mới tròn 3 tuổi – đi chơi nhà bóng. Nơi ấy đầy sắc màu, tiếng nhạc rộn ràng và tiếng cười con trẻ vang vọng khắp không gian. Như bao đứa trẻ khác, cháu tôi hào hứng chạy từ trò chơi này đến trò chơi khác, thi thoảng quay lại níu tay tôi, nài nỉ: “Bà ơi, chơi cùng cháu!”.
Tôi mỉm cười, tay dắt cháu đi qua các khu trò chơi, rồi đứng nhìn cháu say mê ném bóng, trượt cầu, nhào vào những hình khối đầy màu sắc. Tới khu xếp hình, cháu ngồi xuống, tập trung xếp từng khối nhựa, mặt mày lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại ánh lên niềm vui ngây thơ.
Một câu nói làm tim khựng lại
Tôi đứng gần đó, rút điện thoại ra định nhắn một tin nhắn ngắn. Nhưng khi ánh sáng màn hình vừa bật lên, đứa cháu nhỏ quay sang, xua tay và nói, ngắt nhịp, lắp bắp: “Bà không.. được ..chơi ..ện thoại… đâu!”. Câu nói chưa tròn vành rõ chữ nhưng rất dứt khoát. Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Cháu nói gì cơ?”. Cháu lặp lại, lần này còn thêm cả cái nhíu mày và động tác lắc đầu phụng phịu. Tim tôi chợt khựng lại.
Lúc đó, tôi như tỉnh ra từ một cơn mộng. Một đứa trẻ 3 tuổi – còn chưa phân biệt được hết các khái niệm – lại đủ tinh tế để nhận ra sự phân tâm của người lớn. Cháu không muốn tôi chúi mặt vào điện thoại khi đang chơi với mình. Cháu cần sự hiện diện trọn vẹn, cần một người bạn chơi cùng thật sự – chứ không phải một cái bóng tay bấm điện thoại, mắt dán màn hình và miệng đôi khi chỉ ậm ừ lấy lệ.

Lời nhắc của trẻ – Hồi chuông cảnh tỉnh giữa đời sống công nghệ
Không thể phủ nhận, điện thoại thông minh đã thay đổi cách chúng ta sống – tiện lợi hơn, kết nối nhanh chóng, làm việc mọi lúc mọi nơi. Nhưng cũng chính vì thế, người lớn dần trở thành nô lệ cho chiếc máy nhỏ bé ấy. Họ cầm điện thoại cả lúc ăn cơm, đưa con đi chơi, đi họp phụ huynh, thậm chí là khi đang ôm con ngủ.
Nhiều bậc cha mẹ, ông bà đưa con cháu đi chơi nhưng mắt vẫn dán vào màn hình. Những bữa cơm gia đình trở nên lặng lẽ vì ai cũng “lướt”. Những cuộc trò chuyện vơi dần. Và tệ hơn, tình cảm dần trở nên xa cách.
Thật trớ trêu, khi người lớn thường trách trẻ con “nghiện điện thoại”, nhưng chính họ lại là người làm gương không tốt. Chúng ta muốn trẻ em vui chơi, hoạt động ngoài trời, giao tiếp tự nhiên – nhưng lại quên rằng: điều đó chỉ có thể bắt đầu khi người lớn dành thời gian thật sự bên trẻ, bằng cả ánh mắt, giọng nói và trái tim.
Lời nhắc của trẻ – Một câu nói cảnh tỉnh
Câu nói của cháu tôi – đơn giản mà ám ảnh – khiến tôi giật mình cả buổi tối hôm ấy. Phải rồi, nếu tôi tiếp tục sống “hai thế giới” – một cho con cháu, một cho mạng xã hội – thì những kỷ niệm tuổi thơ của cháu sẽ còn lại gì? Có lẽ chỉ là ký ức về một người bà… luôn cầm điện thoại.
Tôi không dám tưởng tượng khi cháu lớn lên, nó sẽ học theo tôi như thế nào. Rồi một ngày nào đó; khi tôi cần một cái ôm, một cái nhìn âu yếm từ đứa cháu thân yêu, liệu nó có ngẩng lên từ màn hình không? Hay cũng sẽ nói: “Bà ơi, cháu đang bận chơi điện thoại”.
Thay đổi bắt đầu từ chính mình
Từ hôm ấy, tôi quyết định đặt điện thoại xuống mỗi khi ở cạnh cháu. Tôi cùng cháu vẽ tranh, đọc sách, kể chuyện, đi dạo… Tôi lắng nghe cháu kể bằng cái giọng ngọng nghịu, và đáp lại bằng những câu trả lời chân thành. Tôi tập lại cách sống chậm – không phải để “cai” điện thoại; mà để kết nối lại với những điều thật sự quan trọng.
Thế giới công nghệ sẽ còn tiến xa, và chúng ta không thể quay lưng với nó. Nhưng chính vì thế, chúng ta càng cần học cách kiểm soát và cân bằng. Đừng để công nghệ “cướp” đi tuổi thơ của con trẻ; và cũng đừng để nó đánh cắp chính thời gian quý giá bên những người thân yêu của mình.

Tỉnh thức từ lời nhắc của trẻ
Lời nhắc của trẻ đôi khi không phải là những bài học khôn ngoan; mà là sự chân thật đến từ đôi mắt trong veo; câu nói ngây ngô, nhưng chứa cả một thế giới mong đợi. Trong guồng quay hiện đại; có lẽ đã đến lúc mỗi người lớn cần tự hỏi: Tôi có thực sự hiện diện trong thế giới của con cháu mình không?
Và nếu một đứa trẻ 3 tuổi đã biết “xua tay” để giữ người thân lại; tránh xa điện thoại – thì có lẽ đã đến lúc, chúng ta phải biết đặt nó xuống.
Còn bạn; đã bao giờ một khoảnh khắc tương tự; khiến bạn phải giật mình suy nghĩ về cách mình đang dành thời gian cho những người thân yêu chưa?