Tôi đã ngủ gật lưng cha, và giờ đây bọn trẻ gà gật lưng tôi như một sự tiếp nhận, tiếp nối những cảm xúc mộc mạc, bình dị, yêu thương, chân thành.

Tuổi thơ ai cũng ngọt ngào với những giấc mơ cánh võng nằm nôi, nụ cười chúm chím tròn đầy, thánh thiện. Những giấc mơ ru mây, ru gió, lạc miền cổ tích, ca dao, những giấc mơ tha thiết, ngọt ngào. Đôi khi, lớn rồi thèm lắm những giấc sâu, những giấc gật gà nghe thiêm thiếp cỏ, thiêm thiếp hoa dại ven đường, thiêm thiếp tóc mai chạm hờ gió lộng.

Ước mình bé nhỏ lại để núp bóng cha, nằm ấp lưng cha, nghe từng bước chân xiêu, nghe đôi vai rung lên mùi ngai ngái của hoa, của cỏ, của đồng, của đất, của sương tan loãng vào không khí. Tôi mơ một giấc tròn đầy, tôi mơ một giấc nồng say, tôi mơ một giấc ngọt đầy bên cha.

Ngày bé, bé xíu, tôi ước mong một hình hài cao lớn của cha, ước mặc chiếc áo bu dông màu ghi bộ đội, đội chiếc mũ cối rộng vành tai, đi đôi dép Tiền Phong quai hậu. Tôi muốn ra đồng, lật từng thớ cày, tay cầm roi tre hô gọi bước chân trâu.

Cái cuốc, cái cào thì lớn mà cha cầm nhẹ nhàng quá. Tôi muốn gánh những bó lúa to nặng trĩu đầy vai, nhổ những nắm mạ rồi quất vào chân kêu ràn rạt, bùn đất, nước bắn tung tóe. Hình ảnh người nông dân ấy làm giấc mơ ấu thơ tôi luôn mong ngóng một ngày nào đó thật cao lớn, vạm vỡ, trưởng thành.

Ảnh minh hoạ: Internet

Tôi theo cha xuống thuyền chở đầy mạ, gối đầu lên những vạt rơm chất thành ổ để sẵn phía đầu thuyền. Cha đẩy, con thuyền trôi giữa dòng kênh xanh mát. Con kênh chạy dọc quanh làng ra đồng, ra bãi.

Từ bến thuyền, tôi cầm cành tre thò tay khuấy theo mép nước vui thú. Hai bên kênh là những khóm tre, khóm sậy, khóm cây dại. Cây dành dành quả xanh, quả vàng sai trĩu, cây mây, cây dứa, cây na dại… sà ven mặt nước.

Thuyền ra khỏi làng, con kênh rộng hơn, thoáng hơn, sâu hơn, lồng lộng gió đồng. Có những lúc tôi gối đầu theo con sóng nhỏ vỗ vào mạn thuyền. Thuyền dập dềnh, tôi mơ màng con mắt. Cũng có khi mạn thuyền mấp mé mép nước tưởng như gần đắm.

Nhưng tôi không sợ, tôi chỉ thấy thích thú vì đã có cha ở đây. Đôi tay cha đưa đẩy con sào, chân cha kiễng thấp cao bóng đổ dài theo bóng nắng. Có hôm đi làm về muộn, thuyền miên man theo ánh trăng chiếu rọi. Tôi ngủ gật mạn thuyền, trong giấc mơ ngập tràn sóng vỗ.

Cha tôi, vẫn thường đi xe đạp mỗi khi đi đâu xa. Lúc lên phố huyện, khi phải qua phà. Tôi lại có cơ hội đi du ngoạn với cha trên chiếc xe đã cũ. Trước khi đi, bao giờ cha cũng dặn kĩ: Con ngồi sau nhớ bám áo thật chặt kẻo ngã, chân dang rộng ra nhé! Và không quên mang những chiếc dây thun, dây co.

Quãng đường xa, hai bên đường là những hàng bạch đàn tỏa bóng. Lại là gió, gió dịu dàng sà xuống đậu vai tôi, gió vuốt mái tóc, gió áp má, áp lưng. Gió lay những chùm hoa bạch đàn rụng, hoa li ti như những chóp nón nhỏ xíu. Hoa đưa hương, lá đưa hương, mùi tinh dầu thoang thoảng. Tôi mơ màng theo gió, thỉnh thoảng cha quay lại nhắc: Con đừng ngủ gật nhé, kể chuyện vui đi nào!

Có những ngày, theo cha đi chơi quanh làng. Lúc về, cha cõng tôi trên lưng. Tôi thích nhất cảm giác được cha cõng trên lưng. Lưng cha như tấm thảm rộng, trải đầy gió, trải đầy mây.

Ký ức tuổi thơ bên cha luôn ngọt ngào (ảnh: internet).

Và dường như cha biết, chỉ sau khoảng dăm phút, mắt tôi sẽ nhắm nghiền. Theo nhịp chân cha bước, nghe thênh thang trời đất, thênh thang cỏ cây, hoa lá dịu dàng. Cái cảm giác đó đến giờ tôi không thể nào quên được. Một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Ngày nghỉ, tôi thường cho bọn trẻ về quê chơi. Cả gia đình ngồi trên chiếc xe máy. Quãng đường về quê di chuyển mất một tiếng. Và khi lên xe được dăm phút lũ trẻ bao giờ cũng ngủ vùi. Chúng gà gật trên cánh tay và sau lưng tôi.

Tôi chưa bao giờ đánh thức chúng dậy dù quãng đường đông và cánh tay mỏi nhừ vì chúng gối đầu. Tôi di chuyển thật chậm, thật êm, căng mắt nhìn đường để bảo đảm an toàn cho cả nhà.

Trên quãng đường cũng có rất nhiều những gia đình trẻ như thế. Họ lặng lẽ, miên man theo dòng người đổ về quê ngày cuối tuần sum họp cùng gia đình. Có lẽ, hơn ai hết tôi hiểu được cảm giác trong trẻo lúc gà gật sau lưng và trên cánh tay cha.

Chúng cứ ngủ bình yên, say giấc vì chúng biết cánh tay ấy, đôi vai ấy an toàn nhất. Thấy chúng mỉm cười trong giấc ngủ chợt lòng tôi bồi hồi, xao xuyến. Hạnh phúc luôn đến từ những điều giản đơn, nhỏ nhặt trong cuộc sống mà chẳng cần tìm ở đâu xa.

Tôi đã ngủ gật lưng cha, và giờ đây bọn trẻ gà gật lưng tôi như một sự tiếp nhận, tiếp nối những cảm xúc mộc mạc, bình dị, yêu thương, chân thành. Con đường như rộng hơn, dài hơn, tôi nghe trong lòng mình đâu đây tiếng chim hót, đâu đây âm sắc cỏ cây, hoa lá ngập lòng.