Trong thế giới Thần tiên đó, tôi sẽ là một vị Thần uy nghi lộng lẫy với những niềm vui thần thánh, vĩnh viễn tiêu dao tự tại giữa những đám mây bông trắng lơ lửng giữa trời…

Ai cũng từng có một thanh xuân tràn đầy hy vọng, một thời thiếu nữ mộng mơ, hoặc một thời trai trẻ hào hùng. Bóng dáng cố nhân là những ai đi ngang cuộc đời ai. Ai đã làm ai nhung nhớ, ai làm ai mong chờ. Và cũng có những ai làm ai đó phiền muộn, khổ đau.

Người đến rồi người đi. Chuyến tàu cuộc đời của mỗi người vẫn tiến tới, sình sịch… sình sịch… Vào ga rồi lăn bánh. Người này bước lên tàu, đi với ta một chặng, hai chặng, ba chặng… Có thể dài hơn nữa, song có ai đi với ai suốt cả đường đời? Đến rồi đi, trên con đường nhân sinh dằng dặc này, cuối cùng chỉ còn mình ta với ta mà thôi…

Và rồi ai với ai đã từng có một gia đình nho nhỏ, ai đã làm chồng, làm cha, ai đã làm vợ, làm mẹ. Và rồi ai đó lại trở về đơn thân, một mình thăm thẳm trên con đường nuôi dạy con trưởng thành… Đã có bàn tay nào đủ ấm chưa em? Đã có bờ vai nào đủ vững không anh?

Trong giông gió cuộc đời, nhà của ta, cố hương của ta, chốn bình an ở nơi nào? Có lời thì thầm nào dỗ dành cho em trong những đêm đông lạnh giá. Có vòng tay êm ấm nào chờ anh trở về?… Bao câu hỏi cứ vọng mãi vào thinh không. Có những câu thơ như là nỗi niềm ấy “Tôi cô đơn lê gót ở trên đời…”.

Con đường nhân sinh cuối cùng chỉ còn ta với ta (ảnh: internet).

Giấc mơ tuổi thơ ai đã nghe những câu chuyện Thần Tiên. Những bà Tiên hiền từ phúc hậu ẩn trong vai bà lão nghèo khổ. Những ông Bụt từ trong thế giới cổ tích bước ra. Những Thiên Thần bé nhỏ nhưng có khả năng siêu phàm…

Những khi đau khổ, bế tắc trước biết bao hoạn nạn cuộc đời, ai đã từng nhìn lên bầu trời cao xanh ao ước về thế giới Thần Tiên với những vị Thần uy nghi cưỡi những chiếc xe của Thần. Mơ về những nàng Tiên tha thướt nhẹ bay giữa những đám mây bông trắng. Và tin rằng thế giới đó là có thật. Tin rằng trên cao xanh kia các vị Thần đang nhìn thấu hết thảy cõi nhân gian. Từng ý nghĩ việc làm của mỗi con người, tốt hay xấu, thiện lương hay tà ác… đều được các ngài biết tường tận.

Chúng ta không thấy được các ngài, chỉ bởi tại con mắt phàm trần này không nhìn thấu không gian này để đến được những không gian khác mà thôi…

Ngày qua ngày, ai vẫn còn ước mơ bạc tiền, ai vẫn còn ước mơ tình ái, vẫn tôn sùng và ngưỡng mộ những chuyện tình yêu đi xuyên thế kỷ? Ai vẫn còn mong chờ kiếm tìm người bạn đời son sắt cùng nắm tay nhau đi suốt cuộc đời?

Ở thế giới Thần tiên kia, các vị Thần uy nghi lộng lẫy ấy, họ có muốn tiền bạc không, họ có cần tiện nghi hiện đại cho sinh hoạt cuộc sống thêm thoải mái không? Có mong muốn kiếm tìm người bạn đời để tay nắm tay trong cõi nhân gian này hay không để đến khi sinh ly tử biệt lại đẫm lệ ai oán?

Đã là Thần tiên thì làm sao có sinh ly, tử biệt? Đã là Thần tiên thì sẽ rất Thần tiên. Muốn nhà cao cửa đẹp ư? Một cái phẩy tay là có. Làm sao phải nhọc thân tranh tranh đấu đấu, mong chiếm đoạt nhiều bạc vàng châu báu, đất đai nhà cửa cho riêng mình. Như thế còn gọi gì là tiêu dao tự tại…

Trong cõi hồng trần cuồn cuộn này, chúng ta có thể không thấy thế giới Thần tiên trước mặt. Nhưng ai có thể cấm được ai có những giấc mơ về thế giới Thần tiên.

Đã nhiều đêm thầm lặng tôi tự hỏi lòng mình. Thế giới Thần tiên như thế nào, ở tận nơi đâu? Trái đất này vì sao mà quay được, ai là người đẩy chúng, ai là người gia lực cho chúng? Những vị Thần tiên thì tư duy như thế nào nhỉ? Vì sao họ có được tiêu dao tự tại?…

Trong cõi hồng trần bụi bặm này, bề mặt thân thể của tôi vẫn là thân thể con người nơi đây. Tôi vẫn cần ăn lương thực để sống, vẫn cần có nhà để ở. Tôi vẫn cần các phương tiện đi lại và các tiện nghi khác cho cuộc sống… Nhưng tâm hồn của tôi, suy nghĩ của tôi có thể mơ về thế giới Thần tiên. Ai có thể ngăn cản tôi, cấm tôi mơ về những điều đó.

Mơ về thế giới Thần tiên (ảnh: Pixabay).

Ồ, đúng vậy, hàng ngày tôi vẫn kiếm tiền. Nhưng đó không phải là tất cả mục tiêu của cuộc sống này. Kiếm thì kiếm thôi, đủ để trang trải cho cuộc sống ở mức tối thiểu là vui rồi. Hàng ngày tôi vẫn có thể yêu thương tất cả những người tôi có duyên được gặp trong các hoàn cảnh. Nhưng tôi chẳng mong tình cảm của ai đó thuộc về riêng mình.

Tôi có thể nỗ lực theo đuổi ước mơ bằng một công việc cụ thể nào đó. Nhưng tôi không đặt mục tiêu về kết quả thành danh, nổi tiếng ở đời. Tôi vẫn đi một mình, làm việc một mình, lo toan một mình… nhưng tôi không thấy cô đơn nữa.

Một mình mà không cô đơn vì trong tâm hồn tôi tràn ngập ước mơ về thế giới Thần tiên mỹ diệu. Trong thế giới đó tôi sẽ là một vị Thần uy nghi lộng lẫy với những niềm vui thần thánh, vĩnh viễn tiêu dao tự tại giữa những đám mây bông trắng lơ lửng giữa trời…