Câu chuyện người nông dân, là hành trình lao động cực nhọc dưới nắng gắt hay mưa giông, là tấm gương về lòng kiên trì, là tình yêu lao động và sự hy sinh thầm lặng. Từng quả vải, từng hạt gạo trên mâm cơm hàng ngày đều chất chứa những giọt mồ hôi mặn chát, nhắc nhở chúng ta biết trân trọng hơn những điều giản dị nhưng quý giá từ ruộng đồng quê hương.

Tháng Năm nắng cháy và những vụ mùa tất bật

Ở quê tôi – một vùng đồng bằng Bắc Bộ yên bình – tháng Năm không chỉ là thời điểm giao mùa, mà còn là lúc bận rộn nhất trong năm. Cánh đồng lúa chín vàng óng ả, lạc trổ hoa tím biếc, vải trĩu quả đỏ au. Nhưng đằng sau cảnh sắc tuyệt đẹp ấy là cả chuỗi ngày vất vả không sao kể hết.

Vào những ngày giữa tháng Năm, trời nắng như đổ lửa, nhiệt độ ngoài ruộng có khi vượt quá bốn mươi độ. Trong khi nhiều người thong dong trong phòng điều hòa vẫn thấy oi bức, thì ngoài kia, giữa cánh đồng chói chang, người nông dân vẫn oằn mình gặt hái. Mồ hôi chảy thành dòng, áo nâu bạc màu ướt đẫm, đôi tay rám nắng vẫn thoăn thoắt làm không ngơi. Chỉ cần chậm trễ, cả vụ mùa có thể mất trắng vì một cơn mưa bất chợt. Vậy mà họ vẫn gồng gánh, vẫn lặng lẽ tiến về phía mặt trời.

Đằng sau cảnh cánh đồng lúa vàng tuyệt đẹp ấy là cả chuỗi ngày vất vả không sao kể hết. (Ảnh: tuoitre)

Câu chuyện tuổi thơ và bài học về lao động

Tôi vẫn nhớ như in những ngày thơ bé, giữa cái nắng tháng Năm oi ả, được cùng mẹ ra vườn hái vải. Vừa chọn những chùm chín đỏ mọng trên cây, vừa bóc vỏ ăn ngay tại gốc, đôi tay dính nhựa, miệng cười giòn tan. Hồi ấy, không điện thoại, không tivi hay trò chơi hiện đại. Niềm vui của lũ trẻ quê giản đơn lắm: được chạy nhảy bên tán cây râm mát, lắng nghe tiếng ve ran trưa hè, hay rủ nhau mang vải ra bờ ao rửa rồi ăn ngon lành.

Chính những ngày tháng hồn nhiên ấy đã dạy tôi biết trân trọng từng giọt mồ hôi rơi trên ruộng, hiểu thêm tình người ấm áp giữa làng quê mộc mạc. Đó không chỉ là bài học về lao động, mà còn là động lực để thế hệ trẻ như chúng tôi cố gắng học hành, vươn lên từ gian khó, giữ trọn lời hứa với quê hương.

Câu chuyện người nông dân – Khi một đời người gửi trọn vào cây trái

Ở quê tôi, không khó để bắt gặp hình ảnh một cụ già ngoài bảy mươi vẫn cặm cụi giữa vườn vải mỗi độ tháng Năm. Tôi từng gặp cụ trong một lần về quê: lưng đã còng, đôi chân chậm chạp nhưng vẫn gắng sức chặt từng chùm vải đem ra chợ bán. Mồ hôi đẫm cả áo vải, bàn tay gầy guộc vẫn thoăn thoắt lựa từng quả đẹp nhất. Cụ móm mém cười, bảo năm nay được mùa nên mừng lắm – không phải vì bán được nhiều tiền, mà vì có cái gửi cho con cháu đang làm ăn xa nhà.

“Lũ trẻ thích ăn vải lắm. Ở thành phố, chẳng mấy khi được ăn thứ vừa hái xuống đã chín mọng thế này”; cụ nói, mắt ánh lên niềm vui giản dị. Tôi hỏi cụ, sao không nghỉ ngơi, tuổi già rồi còn vất vả thế? Cụ chỉ cười, “Còn làm được là còn sống. Với lại, không có cây cối vườn tược, tôi biết làm gì?”

Tôi thầm nghĩ: những quả vải ấy; với người tiêu dùng, có thể chỉ là một loại trái cây – nhưng với cụ, đó là tình yêu; là nghĩa tình, là cả đời vun vén. Liệu những đứa con, những đứa cháu ở thành phố kia có hiểu hết vị ngọt ấy; ngọt từ giọt mồ hôi, từ ký ức đất quê?

Những chùm vải ngọt được chắt chiu từ những giọt mồ hôi mặn chát của người nông dân. (Ảnh: baobacgiang)

Biết ơn – Không chỉ là lời nói

Câu chuyện người nông dân không chỉ để nhắc nhớ; mà còn là lời mời gọi mỗi chúng ta sống biết ơn bằng hành động cụ thể. Biết ơn không chỉ nằm trong câu nói “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”; mà thể hiện ở lựa chọn tiêu dùng hàng ngày – ưu tiên nông sản nội địa; chọn mua thực phẩm sạch; ủng hộ sản phẩm mùa vụ thay vì chạy theo hàng nhập khẩu xa xỉ.

Với người lớn, là học cách cảm thông và chia sẻ giá trị thật của lao động nông nghiệp. Với con trẻ, là dạy các em hiểu rằng: hạt cơm trong bát không đến từ siêu thị; mà từ bao giọt mồ hôi mặn chát ngoài đồng. Những chuyến về quê, những lần cho con tham gia hái rau, bắt ốc, gặt lúa… chính là bài học sống sinh động hơn mọi cuốn sách giáo khoa.

Nếu ai cũng bớt thờ ơ; bớt vô tình trước những nhọc nhằn phía sau thực phẩm hằng ngày; có lẽ người nông dân sẽ không còn đơn độc giữa mùa vụ.

Câu chuyện người nông dân – Lan tỏa từ điều giản dị

Chính những nhọc nhằn ấy đã dạy chúng ta vô vàn bài học quý báu về lòng kiên trì; đức hy sinh và tình yêu lao động. Từng giọt mồ hôi rơi trên ruộng đồng không chỉ vun trồng nên hạt lúa; quả vải, mà còn gieo vào tâm hồn biết bao thế hệ những giá trị sống bền vững.

Người nông dân, với đôi tay chai sần và trái tim nhân hậu; đã âm thầm nuôi dưỡng bao ước mơ; góp phần tạo nên những lớp người thành đạt, sống có đạo lý. Và giữa nhịp sống gấp gáp hôm nay, hãy chậm lại một nhịp – để biết ơn; để sống sâu hơn, và để trân quý từ điều nhỏ bé nhất.

Bởi một xã hội văn minh không thể nào phát triển bền vững nếu lãng quên gốc rễ – nơi có người nông dân lặng lẽ gieo trồng; giữa bao mùa nắng gắt và những cơn mưa bất chợt, chỉ mong trái ngọt đời sau.